NHẬT KÝ SON MÔI - Trang 18

tuyệt vọng nào có thể hiển hiện trên đời?

Nhưng “sợ chết” cũng chẳng phải là cách tôi vượt qua khủng hoảng. Tôi
vượt qua bằng cách nào, tôi cũng chẳng biết nữa. Có lẽ bằng cách dành
phần lớn thời gian của mình vào việc quan sát cuộc sống. Việc ghi chép lại
những thứ diễn ra xung quanh mình khiến tôi bớt suy nghĩ viển vông. Đôi
khi là thế!

Tôi đã từng có một sự nghiệp-xin thưa là như vậy. Nhưng giờ đây, tôi chỉ
có hai bàn tay và một bộ não găm đầy những ký ức với không thiếu những
nhận định.

Tôi đã từng là một cây bút-xin thưa là như thế. Sách của tôi bán chạy-
không thể phủ nhận điều này-cho dù người ta có chửi nó, khen nó, khoa
trương nó hay báng bổ nó. Ôi chao, khi viết những truyện ngắn của mình,
tôi đã có những nhân vật. Những nhân vật của tôi không phải là tôi, nhưng
tôi đã đặt tôi vào trong họ.

Nhưng thời kỳ khủng hoảng tuổi hai mươi này tôi, tôi không thể làm được
điều ấy. Tôi không thể tạo ra nhân vật trừ khi họ sẵn có. Tôi cũng ngao
ngán quá chừng cái việc đặt mình vào nhân vật. Họ mệt mỏi, tôi cũng mệt
mỏi bỏ xừ. Mệt mỏi khi phải da diết với họ, oằn oại với họ, khóc lóc như họ
và đau đớn như họ.

Thế nên, chỉ cần quan sát rồi thủ công ghi chép, có lẽ là cách tốt nhất của
tôi bây giờ. Tôi không tạo nên nhân vật nữa. Tôi viết cề những người thật
việc thật. Đôi lúc, tôi đối chiếu bản thân mình với họ. Lắm khi, tôi nhìn lại
mình và rên rỉ tý chút.

Cuộc sống này có quá nhiều định nghĩa. Tôi mêt mỏi với những định nghĩa
ấy. Cuộc sống này có vô vàn số phận. Những số phận đó chẳng đi theo một
định nghĩa nhất quán nào.

Ở khủng hoảng tuổi hai mươi, tôi lao vào cuộc đời và va đập để rồi sẽ tỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.