NHẬT KÝ SON MÔI - Trang 20

Gào

Nhật ký son môi

- 4 -

Câu chuyện thứ nhất : Người Đàn Bà Khóc Trong Phòng Xông Hơi

Sau một thôi một hồi trình bày những thứ như trên, đến bây giờ tôi mới có
thể đi vào chi tiết. Người ta hay chê cười tôi rằng truyện tôi viết không có
mở có kết, không có kết cấu mà cũng chẳng có nội dung. Tôi nào dám bàn
cãi những thứ người ta bảo thế. Bởi giờ phút này đây, tiếng nói của tôi đâu
có nghĩa lý gì với chính tôi, huống hồ là cả cuộc đời? Nhưng bây giờ, thì
người ta đã thấy rồi, mọi câu chuyện này là sự khủng hoảng tuổi hai mươi
của tôi-như tôi đã trình bày “ngắn gọn” ở phía trên. Cuộc khủng hoảng
này đẩy tôi đến hành trình tìm lại chính mình. Trong hành trình đó, tôi đã
đi, và gặp gỡ những con người, những câu chuyện. Đây là câu chuyện thứ
nhất:

Tôi bắt đầu đi tập Yoga, sau rất nhiều ngày chỉ biết duỗi cẳng nằm khóc ở
nhà. Hỏi những câu hỏi trời ơi đất hỡi, không lời giải đáp. Hỏi thế gian sao
nỡ chà đạp, phũ phàng lên thân xác mỏng manh của mình. Thỉnh thoảng
lên mạng uất hận với việc bị một kẻ hàng ngày chì chiết và nói xấu. Đó là
tất cả những việc tôi làm khi chưa đi tập Yoga.

Yoga mang đến cho tôi nhiều thứ. Đầu tiên là những bức ảnh đẹp để cho
lên blog. Thành thực mà nói, thì những bức ảnh này cũng không mấy đẹp,
nhưng còn đỡ hơn cái việc chẳng cập nhật gì với thế giới, để thiên hạ nghĩ
mình đã chết rồi.

Tiếp theo Yoga mang lại cho tôi một sự…tĩnh tâm giả tạo. Tôi cứ ngồi thiền
rồi tập đến oằn người, ra vẻ tâm trí mình đang được chúa trời tưới một
luồng sinh khí mới thánh thót, thanh thản và dịu dàng hơn.

Nhưng thực ra tất cả chỉ là giả dối. Tâm trí không tĩnh thì Yoga cũng giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.