Nhìn Tạ tần một thân áo bông màu tím dệt vân hoa nổi đứng ở phía
trước cách đó không xa, ánh mắt Liễu Vi Dung lóe lên, Tạ tần đứng chờ
trên đường mình hồi cung, xem ra là đặc biệt đợi nàng rồi.
Chuyện ngày đó đã trôi qua gần mười ngày, Hoàng hậu chỉ là lạnh nhạt
với nàng hơn trước kia một chút, Tạ tần cũng không có hành động gì, hôm
nay tìm tới nàng, lại có chuyện gì?
"Chủ tử, Tạ tần nương nương hình như đang đợi ngài!" Bạch Liên cau
mày, nhỏ giọng nói.
"Chắc là vậy! Không biết có phải vì chuyện lần trước hay không, chúng
ta tránh đi!" Liễu Vi Dung mấp máy môi, thần sắc có chút cảnh giác liếc
nhìn cách đó không xa.
Căn bản không muốn tiếp xúc cùng Tạ tần.
Nhưng lại không như mong muốn.
Lúc này Tạ tần cũng nhìn thấy Liễu Vi Dung từ xa, bên môi nâng lên
một nụ cười, mang theo cung nữ đi tới hướng nàng.
"Đức tần tỷ tỷ!" Tạ tần gọi một tiếng rất ngọt.
Khéo miệng Liễu Vi Dung co giật một chút, cũng cười chào hỏi một
tiếng nói: "Tạ tần muội muội có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ là muốn cùng Đức tần tỷ tỷ hàn huyên một chút,
chúng ta đến đình trước mặt ngồi một chút đi." Tạ tần cười khanh khách đề
nghị.
"Không cần......" Liễu Vi Dung mở miệng dự định cự tuyệt, Tạ tần lại
vội nói: "Chỉ một chút thời gian thôi, Đức tần tỷ tỷ sẽ không chút ấy thời
gian cũng không cho ta đi?"