NHẬT KÝ VŨ TRỤ CỦA ION LẶNG LẼ - Trang 59

như lòng bàn tay, tan ra từng mảng bởi một tảng thiên thạch rơi đúng vào.
Tôi ù cả tai và bắn tung vào tường.
- Cái đó không đáng sợ. - Người thường trực nói. - ở chơi chỗ chúng tôi
thêm ít nữa, ông sẽ quen thôi. Xin mời, vé của ông...
Anh ta không kịp nói hết câu. Chớp lửa, tiếng đổ rầm, một đám bụi, và khi
chúng tan đi, ở chỗ người vừa nói chuyện với tôi, tôi thấy một cái hố sâu
trên sàn. Tôi đứng ngây người như hóa đá.
Chưa đầy một phút sau, có vài người Acđrit mặc quần áo bảo hộ lao động
đến vá lại lỗ thủng và kéo một chiếc xe đẩy trên có một bọc lớn. Khi họ mở
bọc ra, trước mắt tôi lại là người thường trực với chiếc vé trong tay. Anh ta
giũ những mảnh giấy gói còn vương trên người, lại leo lên giá treo, nói:
- Vé của ông đây. Tôi đã nói với ông là không có gì đáng sợ cả mà. Mọi
người chúng tôi đều đã được sao lại đề phòng trường hợp cần thiết. Sự bình
thản của tôi làm ông ngạc nhiên ư? Nhưng những chuyện như thế này đã
kéo dài hàng ba mươi ngàn năm nay rồi, chúng tôi đã quen... Nếu ông
muốn dùng cơm trưa, khách sạn Galac đã mở cửa. Tầng dưới, bên cửa ra
vào.
- Cám ơn, tôi không thấy đói, - tôi đáp và hơi loạng choạng bước ra giữa
những tiếng nổ ầm ầm không ngớt. Một cơn cáu giận đột ngột xâm chiếm
lấy tôi.
"Không được để cho họ thấy người Trái Đất run sợ",- tôi nghĩ, rồi liếc nhìn
đồng hồ, ra lệnh chở tôi đến nhà hát.
Trên đường đi, một mảnh thiên thạch phá tan chiếc eboret, tôi ngồi sang
chiếc khác. Ngay ở chỗ hôm qua còn là nhà hát, một đống đồ nát ngổn
ngang đương bốc khói.
- Các ông sẽ hoàn lại tiền vé chứ? - Tôi hỏi người bán vé đưng đứng ở hè
phố.
- Không. Vở diễn vẫn tiến hành bình thường.
- Bình thường là thế nào? Rõ ràng thiên thạch...
- Còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu cơ mà.
- Nhưng...
- Xin ông làm ơn tránh ra khỏi cửa bán vé được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.