NHẬT KÝ XIZ - Trang 132

trong bãi coi họ là những người hùng. Chỉ có người hùng mới dám
chửi và dám ném đá!

À mà nếu bữa đấy phim mới quá, không đứt lần nào thì các

người hùng có vẻ không ưng lắm. Không chửi và ném đá thì đếch
thằng nào biết mình là người hùng nữa? Có phí không? Phim thời
ấy có đặc điểm là cứ nhân vật chuẩn bị hun nhau là lập tức nó chĩa
máy quay lên ngọn cây, đám mây hay thậm chí một đàn sếu đang
bay dập dờn... ra vẻ gợi mở cho khán giả biết đoạn sau kiểu gì chúng
nó cũng hun nhau, chúng tôi quay chim cò cho vui thôi, tự tưởng
tượng đi! Những lúc như thế các người hùng lại vò đầu, bứt tóc chửi
xa xả:

- Mịe.... đang hay thì....

- Tiên sư thằng quay phim đểu!

Lúc đó mình mới 9, 10 tuổi, hay nghịch ngu và lãng mạn vặt.

Phim đánh nhau thì mình ưng, ngồi xem không chớp mắt mặc dù
biết tỏng kiểu gì kết thúc phim cũng ta thắng, địch thua. Gặp
những hôm chiếu phim Ba Lan, phim Liên Xô (nói chung là phim
tây) xì xồ nhức hết cả đầu là mình cun cút lẻn về trước.

Về ngang qua lùm cây bên hàng rào nhà hàng xóm đêm nào

cũng dừng lại hít hít hương của một loài hoa nào đó. Mùi nó thanh
thanh, ngọt ngọt, nói theo văn vở bây giờ là rất nồng nàn. Tên hoa
ý là gì thì chịu, vì hay đi về một mình mà những lúc đi một mình
thường nghĩ lung tung và ngửi linh tinh nhất, giờ vẫn thế!

Lớn lên tí nữa, lúc này choai choai và bắt đầu thích gái rồi, vẫn

chưa biết hoa ấy là hoa gì. Đi qua chỗ lùm cây rậm rạp này vẫn băn
khoăn câu hỏi, hoa gì mà thơm thế? Rồi tưởng tượng nó màu tím
ngắt, cánh e ấp, mong manh nhìn đẹp ơi là đẹp. Những hôm xem
phim Liên Xô, phim Ba Lan ăn nhiều hơn bắn nhau là mình lại mò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.