NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 11

xem ăn gì…Ặc, tôi mời bạn bè của tôi đóng giả làm khách hàng, người ta
cũng đều nhìn ra, tôi chỉ là không còn cách nào.

Y vỗ đùi nói:

- Quán bán không được, mở ra thì chỉ có lỗ. Hai ta một ngày cũng

chẳng có việc gì. Tổng cứ như thế thì chẳng phải là biện pháp. Nếu không
thì ta ngừng kinh doanh đi. Đồ đạc nào bán được thì bán, chỉ cần lấy lại
vốn.

Trương Thắng đã trải qua những tháng ngày suy sụp trong cuộc sống

nên không còn khờ dại như trước. Việc quán ăn bế tắc kỳ thật y đã sớm
nghĩ tới. Chỉ có điều chưa tới bước cuối cùng thì y luôn ôm hy vọng, ngóng
trông có thể đem quán ăn phát triển ra ngoài, tận lực xoay chuyển tổn thất.
Nhưng quảng cáo đã dán hai tháng, căn bản chẳng có người hỏi thăm,
ngược lại ảnh hưởng tới kinh doanh. Thật sự là không còn cách nào.

Y ngồi tại chỗ cả nửa ngày, rồi giận dữ nói:

- Kỳ thật tôi cũng nghĩ qua rồi. Ôi, càng nghĩ càng nhụt chí. Nếu

không…chiều này mời chủ nhà qua, làm vài món ăn ngon, thương lượng
với ông ta một chút. Ta…không làm nữa…

Cuộc sống giống như là mê cung. Anh vĩnh viễn không biết phía sau

sẽ phát sinh cái gì. Tựa như anh không biết anh cuối cùng có thể ra khỏi mê
cung hay không, hoặc là không thể thoát ra. Vận mệnh cũng giống như vậy.
Nếu đã thành số chết, vậy thì ngoại trừ ném nó đi, chấp nhận lại từ con số
không thì sao lại không làm? Đối với hai người, hiện tại trước mắt là bọn
họ đã thua một ván cờ.

- Vậy cũng được sao? Hai vị, không phải là tôi làm khó cho hai người.

Chúng ta ký hợp đồng với nhau là hai năm, các người mới làm có nửa năm,
cậu nói không làm là không làm nữa, thế thì tiệm ăn của tôi làm sao đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.