NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 169

Chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ chạy tới một bên cổng, đầu đánh mạnh vào

tường. Hở đụng một cái thì miệng thì thào nói:

- Đúng, là tôi, đều là tôi hại người. Đều là tôi hại người. Tôi thật đáng

chết.

Trương Thắng sợ hãi vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy vai cô, đẩy cô

qua một bên.

Ý thức của Trịnh Tiểu Lộ giống như bị đông cứng, dường như không

còn phản ứng với thế giới bên ngoài. Cô xem ngực của Trương Thắng
giống như một bức tường, vẫn cứ đánh mạnh đầu vào, nước mắt chảy ra:

-

Trương Thắng nắm chặt vai cô, kéo mũ cô ra, phát hiện nhờ có cái mũ

mà da đầu mới không bị trầy, nhưng trán thì sưng đỏ lên.

Trương Thắng ôm lấy cô vào ngực, vỗ vào lưng, an ủi nói:

- Tiểu Lộ, không nên như vậy. Cái đó không có quan hệ gì với cô, một

chút quan hệ cũng không có. Việc anh ta bị bắt với cô không quan hệ gì.

Trịnh Tiểu Lộ giống như một con chim thấy cung, gặp cành cong cũng

sợ. Khuôn mặt thanh tú thống khổ, tự trách, ánh mắt gần như điên cuồng cố
chấp. Trương Thắng nhìn thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chị và mẹ
của Trưởng phòng Mạch mặc dù không nói lý, nhưng không đến mức kích
thích tinh thần của một người đến như vậy. Biểu hiện này của Tiểu Lộ,
dường như đã từng gặp phải đả kích nặng nề.

Trương Thắng kinh ngạc nghĩ. Tiểu Lộ là cô nhi, rốt cuộc cô ấy đã xảy

ra chuyện gì khiến cho cô ấy phải phản ứng mạnh như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.