NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 190

- Không có gì đâu. Anh là vì tôi, chút tâm ý này là nên có.

Trịnh Tiểu Lộ cười, vô cùng thanh tú.

Trương Thắng gật đầu, chợt hỏi:

- Người nhà Mạch gia không tìm cô gây phiền toái chứ?

Trịnh Tiểu Lộ nụ cười biến mất. Cô lắc đầu, ngón tay vô thức vân vê

tấm dra trải giường.

Trương Thắng thở dài, trầm mặc một lát nói:

- Mạch Hiểu Tề bị bắt hơn nửa năm rồi, tôi nghĩ cô bây giờ cảm xúc

cũng nên bình tĩnh lại. Mạch Hiểu Tề tự sát rồi thì không còn chuyện gì
nữa. Anh ta cả đời này chỉ sợ không còn cơ hội đi ra. Hai người không còn
duyên phận thì cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Trịnh Tiểu Lộ chuyển ly nước, ánh mắt mê man, sâu kín nói:

- Ừ, sau khi anh ấy vừa bị bắt, tôi khổ sở như muốn chết, giống như

trời sập xuống. Trong lòng dường như cũng không có ánh sáng. Những
người trong ký túc xá không ai dám nói chuyện với tôi. Mỗi sáng tỉnh dậy,
áo gối của tôi đều ướt đẫm, ước chừng hơn một tháng mới có thể bình
thường trở lại.

- Tôi từ nhỏ vốn không có người quan tâm. Cái gì cũng phải tự lo cho

mình. Tâm trạng của tôi không có chút nào có cảm giác an toàn cả. Không
biết bản thân mình rốt cuộc là sống vì cái gì. Từ lúc anh ấy theo đuổi tôi,
tôi mới cảm nhận được người khác coi trọng mình. Tôi cũng có người quan
tâm. Anh ấy quan tâm tôi buổi tối tôi nghỉ ngơi như thế nào, tôi tiếp xúc với
ai, bình thường làm cái gì. Nếu Chủ nhật rảnh rỗi anh ấy lại dẫn tôi đi chơi.
Cảm thấy tôi làm cái gì không đúng thì sẽ dạy bảo lại cho tôi. Cảm giác
thật sự rất ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.