NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 213

Chuyện này vĩnh viễn trở thành một ký ức đau thương không thể phai

mờ trong tâm trí cô. Khi mâu thuẫn với bạn bè, chúng đã dùng sự việc này
mà mắng cô là đồ sao chổi. Mắng cô khắc chết ba mẹ mình. Trẻ con nói thì
giống như ruột để ngoài da, nhưng lần nào nghe được, lại giống như xát
muối vào vết thương trong lòng của cô. Đau, rất đau.

Lặng yên khóc một trận, cô bỗng nhiên nhảy dựng, bóng dáng lại biến

mất. Chắc là đang mở nồi lấy sủi cảo. Sau đó cô lại đem đi xả nước lạnh,
trong phòng lại tiếp tục truyền ra tiếng lầm bầm của nó:

- Để nấu lại một lần là có thể ăn rồi. Tối nay, anh Trương Thắng mời

con đi xem pháo hoa. Anh Trương đối với con rất tốt. Con có thể nhìn ra
được anh ấy rất thích con.

Ngoài cửa nghe được, Trương Thắng đỏ bừng cả mặt.

- Anh ấy thích con, che chở cho con. Anh ấy thật là tốt và con cảm

nhận được. Nhưng con không biết mình có nên chấp nhận anh ấy không.
Cha mẹ, con..con là sao chổi, khắc nhân mệnh sao?

Trương Thắng nghe xong, cảm thấy thật đau lòng. Khó trách cô mặc

kệ đối với ai cũng đều tươi cười. Cô rốt cuộc đã thừa nhận áp lực tâm lý
của mình, luôn chú ý không gây ra phản cảm cho người khác. Cô tuổi còn
nhỏ, nhưng bờ vai non nớt kia đã phải chịu đựng gánh nặng tâm lý như thế
nào.

Trương Thắng không dám quấy rầy cô. Nếu hiện tại mà gõ cửa, với

tính cách mẫn cảm của cô, rất có thể sẽ nghĩ rằng hắn đang sốt ruột, nên sẽ
tùy tiện ăn một chút gì đó rồi theo hắn đi.

Hãy để cho cô ấy ăn một bữa cơm yên bình với cha mẹ của mình.

Trương Thắng lặng lẽ lui ra ngoài, xuống đến lầu hai thì dừng lại, xuất

ra điếu thuốc, lặng yên mà hút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.