NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 549

Lão Hồ đứng lại, hơi khom lưng nói:

- Chủ tịch, cậu còn có gì chỉ bảo?

Trương Thắng cầm lấy phích nước trong tay ông, nói:

- Không có gì, để tôi mang đi cho. Ông về phòng trực đi.

Lão Hồ không hiểu ra sao, thẳng bước trở về. Lúc này, Trương Thắng

trong lòng âm thầm kêu may.

hắn đưa phích nước cho lão Hồ thì mới nhớ ra Chung Khanh hiện giờ

nửa thân trên là trần, thật sự không nên để người ta nhìn thấy. Còn mình thì
vừa mới bước ra khỏi phòng của cô, nếu bị lão Hồ nhìn thấy thì không
chừng sẽ truyền ra lời đồn gì.

Trương Thắng trở lại khu ký túc xá, lúc này nghĩ tới cửa phòng Chung

Khanh không khóa, có chút tự trách mình hồ đồ. Tuy nhiên, cũng may là
chưa khóa, nếu không thì không đưa nước vào được rồi.

Trương Thắng một lần nữa lên lầu bốn, thở hổn hển rồi nhẹ nhàng mở

cửa phòng Chung Khanh, không một tiếng động. Trong phòng là một mảnh
tối đen.

Bên tai liền truyền đến tiếng hô hấp trầm trọng, Trương Thắng cau

mày. Chung Khanh tỉnh rồi sao? Một cô gái xinh đẹp, sao lại có âm thanh
rên rỉ khó nghe như vậy?

Hắn sờ soạng đến chốt cửa. Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, hắn

không khỏi lập tức giật mình, chỉ thấy Chung Khanh ngồi ở đầu giường,
tay che trước ngực, tóc tai bù xù, mặt đầy nước mắt. Chuyện gì đây?

Trương Thắng biết người uống rượu có sở thích hay nói. Có người thì

thích hát. Hắn đã từng gặp qua một người, sau khi uống rượu sau thì ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.