NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 557

Phụ nữ bất hạnh giống như đạp phải phân chó vậy. Chẳng lẽ trong mắt

người khác mình cũng biến thành phân chó, trở thành một người không có
liêm sỉ, có thể tùy ý sỉ nhục sao? Sở Văn Lâu là ai? Chỉ cần đàn bà con gái
vểnh mông cong với hắn, hắn sẽ nhào lên giống như con chó, loại người
muốn đóng giả chính nhân quân tử này, thế mà cũng dám nhục mạ cô
không đáng một đồng.

Hoa thơm tất có bướm ong dập dìu. Ai biết cô đã từng phải nhận bao

nhiêu thứ vốn không phải của cô? Ai biết cô đã phải dốc bao nhiêu nghị
lực, bao nhiêu thống khổ, mới tỉnh lại được từ trong cái bóng kia?

Sự việc mới bắt đầu, cô cũng không để ý. Lời nói rảnh rỗi của người

khác, chỉ là cái rắm. Chuyện nào cũng cho là dơ bẩn không chịu nổi, cứ
như thể bọn họ là thần tiên, không ăn khói lửa của nhân gian vậy. Trong
lòng có anh ta, cũng chẳng khác nào có chỗ dựa tinh thần. Cô tin Từ Hải
Sinh cũng thật lòng với cô, cho dù đánh cô đến chết, cô cũng không tuyệt
vọng.

Việc làm và lời nói vô tình của Từ Hải Sinh mới là một cây đao đâm

thẳng vào tim cô. Những ngày đó, cô có nhà cũng không thể về, ở khách
sạn, mỗi ngày đều như kẻ vô hồn, gần đến giờ ăn cơm, cũng phải hít từng
ngụm khí mới nuốt xuống được. Cô đã phải sống trong đau khổ bao nhiêu
lâu mới giãy dụa đứng lên được?

Tại công ty ở ngoại thành này, một lần nữa cô lại tìm được danh dự

của mình, một lần nữa sống giống con người, vết sẹo trong lòng giống như
đã khép lại, nhưng tối nay, một lần nữa, bị người ta xé rách máu tươi đầm
đìa.

Trên gương mặt hao gầy, nước mắt nhạt nhòa, nhìn ánh trăng ngoài

cửa sổ, trong lòng cô đau khổ vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.