NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 154

"Ngươi... Sao ngươi về rồi?"

Tiết Niệm Chung chạy hộc tốc suốt cả quãng đường, chạy đến độ mặt đỏ
tai hồng, lúc này thấy người bình yên vô mới thở phào được hơi, nói:
"Nàng dọa chết ta rồi."

"Đúng là, có cái gì đáng lo đâu chứ." Hoắc Truy Ân khỏi phì cười, chỉ rơi
xuống nước thôi mà, dù vậy vẫn thấy cao hứng lắm.

Như vậy, có điều sao y không lo cho được? Tiết Niệm Chung ngồi ở bên
giường, muốn ôm lấy phu nhân, tỉ mỉ an ủi phen, nhưng mà... sao y cứ cảm
thấy hình như có gì đó đúng, y bỏ qua cái gì sao? Hoắc Truy Ân cũng cảm
thấy chuyện thích hợp lắm, lại được chỗ nào có vấn đề. Sau đó... đường
nhìn của hai người tập trung vào đống y phục rơi đầy đất.

"A a a!!!" Hoắc Truy Ân chui ngay vào trong chăn, hét ầm lên: "Ra ngoài,
cút ra ngoài! Mau cút ra ngoài!"

Gương mặt Tiết Niệm Chung lại càng đỏ hơn, có phần kinh hoảng, thất thố.
Ban nãy y cứ thế mà xông vào, căn bản không nghĩ nhiều như vậy: "Phu
nhân, ta..."

"Cút ra ngoài!" Hoắc Truy Ân tiếp tục hét ầm hét ĩ. Xong rồi, xong rồi, ban
nãy ngồi dậy, chăn tụt hết cả xuống, cứ cho là không phải cả người cũng
phải nửa người rồi.

Tiết Niệm Chung còn muốn giải thích, thế nhưng rất hiển nhiên tình huống
không cho phép vì tiếng thét gào thê thiết của đại thiếu gia gọi toàn bộ
người trong nhà tới. Vú Trần xông pha trước, thấy cả căn phòng rối tung
hết cả lên, vỗ đùi thốt lên: "Ối chao, chuyện gì thế này!" Quế Viên bưng
chậu nước chết trân ở cửa không dám tiến vào, Thanh Bình tò mò đưa mắt
liếc một cái, cũng xấu hổ không dám nhìn lâu. Tiết mẫu nghe thấy tiếng la

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.