NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 157

Một lúc sau, Quế Viên trở về báo cáo với đại thiếu gia, Tiết mẫu cho rằng
con trai ức hiếp con dâu, phạt y quỳ một canh giờ trước bài vị tổ tiên. Hoắc
Truy Ân đau lòng vô hạn, định tìm mẹ chồng cầu tình, cho dù không cầu
được, cũng muốn cùng quỳ với cẩu quan. Khổ nỗi trong lòng vướng bận
chuyện rốt cuộc cẩu quan có nhìn thấy thân thể của mình hay không, đâm
ra lại sợ hãi phải giáp mặt y, thế là cứ dùng dằng mãi không dám ra khỏi
cửa.

Tiết Niệm Chung quỳ suốt một canh giờ, hai chân suýt chút nữa tàn phế.
May mà vú Trần đỡ y, lúc báo cáo tình hình lược bớt chi tiết y phục rơi đầy
đất, bởi vậy Tiết mẫu chỉ biết con trai ức hiếp con dâu, còn về phần ức hiếp
thế nào bà không hay. Kỳ thực đừng nói Tiết mẫu, vú Trần không biết, đến
cả bản thân Tiết Niệm Chung cũng chẳng hiểu ra sao, ôm mối oan khuất
trong lòng quỳ cả nửa ngày trời, đến khi quỳ xong còn phải nhờ Thanh
Bình dìu trở về phòng.

"Sao lại thế này!?" Hoắc Truy Ân vừa thấy đối phương thê thảm như vậy
liền bắt đầu hối hận bản thân không cầu tình.

"Không sao, phu nhân đừng lo lắng." Tiết Niệm Chung đã thay quan phục
ra, quan phục là tài sản của quốc gia, đương nhiên không thể mặc mà quỳ
được.

Sau khi đỡ người nằm xuống rồi, Thanh Bình còn định đấm chân cho Tiết
Niệm Chung, lại bị Hoắc Truy Ân đuổi ra ngoài. Đại thiếu gia xắn ống tay
áo lên, tự mình xoa bóp đầu gối và cẳng chân cho Tiết Niệm Chung.

"Phu nhân, không có gì đáng ngại mà." Tiết Niệm Chung được chăm sóc
mà sửng sốt, bắt lấy bàn tay của phu nhân.

Hoắc Truy Ân nhất thời cảm thấy hai gò má hơi nong nóng, có phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.