NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 164

chữ nghĩa cứ ríu cả vào nhau: "Ngươi, ngươi muốn nói gì?"

Tiết Niệm Chung thấy bộ dạng bị đả kích trầm trọng ấy của đại thiếu gia
liền mềm lòng, cảm thấy bản thân không nên dùng ngôn ngữ châm chích
người khác như vậy: "Thôi bỏ đi, nghỉ ngơi chút rồi ra dùng cơm vậy", y
nói xong lại định nằm xuống.

"Mẹ kiếp!" Hoắc Truy Ân lôi cổ đối phương dậy, xách cổ áo lên cao, quát
hỏi: "Vương bát đản, có phải ngươi biết rồi không?!"

Lúc nóng lúc lạnh, khi dịu dàng khi gắt gỏng, Tiết Niệm Chung thấm thía
nghĩ rằng, nếu không phải bản thân y có sức chịu đựng tốt chắc xuống dưới
đó gặp phụ thân từ lâu rồi. "Biết cái gì cơ?"

"Còn dám vờ vịt!" Lúc này hoảng loạn biến thành phẫn nộ, Hoắc Truy Ân
cảm thấy bản thân bị lừa, dùng sức túm chặt lấy cổ áo của cẩu quan mà lắc
lấy lắc để, phẫn nộ quát: "Ngươi nói rõ ràng cho lão tử, có phải ngươi biết
rồi không?"

"Phu nhân, phu nhân, khụ khụ... Chờ chút, nàng nói tới cái gì cơ?" Tiết
Niệm Chung sắp bị lắc đến rụng cả người rồi, còn va phải tường mấy lần
nữa chứ, phu nhân lại túm chặt quá, khiến y thở không nổi.

Hoắc Truy Ân chẳng thấy đau lòng chút nào hết, chỉ hận thể tặng y thêm
mấy cái bạt tai, nói: "Đương nhiên là biết... Biết lão tử có cái kia!"

Tiết Niệm Chung sợ chết mà hỏi ngược lại: "Cái nào cơ?"

Hoắc Truy Ân nheo mắt lại, sau đó tóm chặt lấy tiểu huynh đệ của Tiết
Niệm Chung, khiến đối phương kinh hoàng xuýt xoa một cái, nghiến răng
nghiến lợi bảo: "Cái này".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.