NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 175

Tiết Niệm Chung đáp một tiếng "Được", sau đó chậm rãi bò dậy mặc y
phục. Đại thiếu gia ngứa ngáy chân tay cũng rất muốn được trải nghiệm
cảm giác hầu hạ tướng công mặc áo phen, liền chủ động giúp đối phương
khoác trường bào lên người. Có điều từ trước tới giờ đại thiếu gia vốn quen
cảnh "quần tới đưa chân, áo tới đưa tay" chỉ có chút hiểu biết về lĩnh vực
cởi áo tháo thắt lưng, buộc cả nửa ngày cũng không cho ra được cái nút thắt
tử tế, cuối cùng vẫn phải để Tiết Niệm Chung tự mình vào cuộc.

Thấy mọi việc chuẩn bị hòm hòm, Hoắc đại thiếu gia liền ra khỏi phòng
trước. Tiết Niệm Chung còn chỉnh trang thình lình nghe thấy tiếng kêu
thảm thiết truyền lại, thanh ấy ràng là của phu nhân. Y vội vàng lao ra khỏi
phòng, chỉ thấy Hoắc Truy Ân bị vú Trần tay lăm lăm cán chổi đuổi đánh,
miệng la hét ầm ĩ: "Bà đánh chết mày, thằng gian phu!"

"Vú Trần, là ta mà!", Hoắc Truy Ân cuống cuồng trốn chạy, vừa chạy vừa
hét ầm lên.

"Thiếu phu nhân? Lại là người sao!" Vú Trần vội vã dừng tay, lần này bà
nhận ra đối phương là Hoắc Truy Ân rất nhanh. Ban nãy bà mới ngủ dậy
liền trông thấy nam tử lạ mặt lởn vởn trong sân, còn ra ra vào vào phòng
ngủ của thiếu gia và thiếu phu nhân, bà còn cho rằng thiếu phu nhân lén lút
gian díu với đàn ông, lập tức giận đến sôi gan, vớ được cây chổi liền xông
lên tấn công cật lực.

"Đương nhiên là ta rồi!" Hoắc Truy Ân giũ bụi đất bám người, may mà
tránh né kịp thời, không thương tổn lớn.

"Thiếu phu nhân, sao người lại ăn mặc thế này nữa? Người nhà mình không
sao, nhưng nếu để người ngoài trông thấy hỏng bét, hỏng bét." Vú Trần quả
thực không thể chấp nhận được việc một tiểu thư khuê các lại làm xằng làm
bậy thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.