NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 194

Tiết Niệm Chung cầu còn không được, sau khi vấn an liền cùng đám người
Phó Tiểu Chu tức tốc rời đi. Tiểu vương gia trưng ra vẻ mặt rầu rĩ không
vui, y rất bất mãn với cái nơi đất thì rách nát người thì quê mùa này, phẫn
nộ bảo với thuộc hạ: "Phụ vương phái ta tới chỗ này làm gì không biết!".

Hộ vệ An Quảng Chính vội vàng đáp: "Tiểu vương gia, ngài thân là thiên
chi kiêu tử, khôn khéo giỏi giang, mà nơi này chính là chốn rừng thiêng
nước độc đang trông chờ Tiểu vương gia tới giải cứu". Thật ra trong lòng
gã hiểu rất rõ, Tiểu vương gia được nuông chiều từ bé, chẳng biết cái gì, đã
thế tính tình còn tệ hại. Vương gia phái Tiểu vương gia đến đây đơn giản là
vì thấy vùng này thái bình, đều là thôn dân chân chất, tình hình hoàn toàn
không phức tạp, đảm bảo an toàn. Mà dù là như vậy, ngài vẫn phái gã và
đám thủ hạ theo sát bảo vệ, có điều cái chỗ này có gì mà đáng bảo vệ cơ
chứ? Sợ bị chó sói cắp đi sao?

Tiểu vương gia nghe thế, tâm tình tức thì tốt lên nhiều, nói: "Có thể được
bản vương giá lâm là vinh hạnh của đám điêu dân ấy".

An Quảng Chính luôn miệng phụ họa "Chính thế, chính thế, chính thế", lại
tiếp: "Nếu Tiểu vương gia cảm thấy nhàm chán, thần sẽ sai người đi tìm
mấy cô nương tới đây".

"Không cần, cái chỗ rách nát này thì đào đâu ra hàng tốt", Tiểu vương gia
kiên quyết cự tuyệt. Suốt dọc đường đi, những gì y thấy chỉ là đám gái quê
mùa đầu bù tóc rối, người duy nhất nhìn thuận mắt thì lại gả cho người ta
mất rồi!

An Quảng Chính thở phào một hơi nhẹ nhõm, gã cũng đâu có muốn đám
người bọn gã vừa vào thành đã đi cướp gái nhà lành như quân thổ phỉ! Tiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.