NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 267

cháo, khí sắc cũng khôi phục lại khá nhiều. Hoắc Truy Ân bước đến gần,
nắm lấy tay Tiết mẫu, gọi một tiếng "Mẹ".

Tiết mẫu nắm lấy bàn tay của Hoắc Truy Ân, nói: "Con dâu, cực khổ cho
con rồi". Hoắc Truy Ân lắc đầu, lại nghe bà nói muốn đi tiễn Chung Nhi,
hắn liền muốn khuyên bà ở nhà ngơi nghỉ, bà lại bảo: "Con dâu, con không
cần lo lắng, dù thế nào ta cũng phải đi nhìn mặt Chung nhi lần cuối mới
được. Đợi trời sáng, con hãy bảo Quế Viên mau mau đi mua tiền vàng các
loại, những thứ cần chuẩn bị không thể thiếu món nào". Bà vốn là một nữ
tử rất kiên cường, dù trong lòng khổ sở đau thương vẫn sẽ không trốn
tránh.

Hoắc Truy Ân liên tục thưa vâng, hắn dặn dò vú Trần hầu hạ Tiết mẫu nghỉ
ngơi, rồi lại nhớ tới khi gặp Phó tiên sinh ban nãy, đại ý những lời đối
phương nói là sức người làm hết, mệnh trời nghe theo. Hắn cũng hiểu tình
huống hiện nay không phải là thứ bọn hắn có thể khống chế được, chỉ còn
cách phó mặc cho số mệnh mà thôi. Khi vừa gả tới Tiết gia, cha mẹ đã
dừng dặn dò hắn rằng quan trường không giống thương trường và võ lâm,
một câu nói đã có thể quyết định sống chết của một người, tuyệt đối không
thể làm bừa được. Lúc ấy hắn cảm thấy lời này quả thực là nói bừa, nhưng
hiện giờ thì hắn tin là thật, thêm nữa hắn cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân
năm ấy hai người họ vội vàng thoái ẩn. Lần này nếu có thể thoát được cơn
hung hiểm, hắn cũng muốn cùng lão Chung dẫn Tiết mẫu rời khỏi chốn thị
phi này.

Rạng sáng hôm sau, Tiểu vương gia được người hầu hạ rời giường, An
Quảng Chính tới báo cáo tình hình tối hôm qua, nói đúng như thực tế. Tiểu
vương gia nghe vậy liền không vui, điều y muốn nghe là tiểu huyện quan
khóc trời gọi đất, cầu xin tha mạng kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.