NHẮT STUART - Trang 25

7. CUỘC ĐUA THUYỀN BUỒM

Khi dân tình trong Central Park hay rằng có một chiếc thuyền buồm

đồ chơi đang được một con chuột mặc quần áo thủy thủ lèo lái, ai nấy chạy
cả lại. Chẳng mấy chốc bờ hồ đã đông ken đến nỗi tổng hành dinh phải gửi
tới một ông cảnh sát để thông báo rằng mọi người nên thôi xô đẩy nhau đi,
thế nhưng chẳng ai chịu nghe.

Dân New York thích xô đẩy nhau. Kẻ sôi sục nhất trong đám chính là

thằng bé sở hữu chiếc Lillian B. Womrath. Đó là một thằng bé sưng sỉa,
béo ú, mười hai tuổi, tên là LeRoy. Nó mặc một bộ com lê bằng vải xẹc
xanh da trời và đeo một cái cà vạt màu trắng bị dây nước cam.

“Quay lại đây!” nó gọi Stuart. “Quay lại đây và leo lên thuyền tao đi.

Tao muốn mày lái thuyền tao cơ. Tao sẽ trả mày năm đô một tuần và mày
được nghỉ mỗi chiều thứ Năm, lại thêm một cái ra đi ô trong phòng nữa.”

“Cảm ơn cậu đề nghị tử tế quá.” Stuart đáp, “nhưng tôi đang sung

sướng trên con Ong Vò Vẽ - đời tôi chưa bao giờ sung sướng thế.” Và cùng
với câu nói đó, Stuart quay bánh lái một cú thật ác liệt, hướng chiếc thuyền
buồm của mình xuôi thẳng tới vạch xuất phát, nơi LeRoy đang quay chiếc
thuyền của nó bằng một cái que dài, sẵn sàng để khởi hành cuộc đua.

“Tôi sẽ là trọng tài,” một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh lá

tươi nói. “Ong Vò Vẽ sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng, thưa ngài!” Stuart vừa hét to vừa giơ tay chạm mũ.
“Thuyền Lillian B. Womrath sẵn sàng chưa?” trọng tài hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, sẵn sàng rồi,” LeRoy đáp.
“Về cực Bắc của hồ rồi quay trở lại!” vị trọng tài hô to. “Vào vị trí,

sẵn sàng, TIẾN!”

“Tiến!” dân chúng dọc bờ hồ hét vang.
“Tiến!” chủ nhân Ong Vò Vẽ hét vang.
“Tiến!” ngài cảnh sát ré lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.