NHẮT STUART - Trang 57

“Cho cháu một chai thổ phục linh.” Stuart nói, “ và một cái ly giấy.”
Chủ tiệm đi vào trong và quay ra với chai nước. Ông mở chai, rót ra

ly, đặt cái ly trên bậc cấp bên dưới Stuart; Stuart cởi mũ ra, nằm bò toài,
dung cái mũ như một cái muôi và múc vài ngụm nước mát lành.

“Tỉnh cả người,” Stuart nhận xét. “Đi du hành, không gì bằng đang

nóng nực mà được làm một hơi nước mát.”

“Cậu đang đi xa à?” Chủ tiệm hỏi.
“Có lẽ rất xa,” Stuart đáp. “Cháu đang tìm một cô chim nhỏ tên

Margalo. Chắc ông chưa bao giờ thấy cô ấy đâu nhỉ?”

“Chắc là chưa…” chủ tiệm nói. “Trông cô ấy như thế nào?”
“Đẹp tuyệt vời,” Stuart đáp, dung mép tay áo quệt nước thổ phục linh

bám trên môi. “Cô ấy là một cô chim đặc biệt. Cô ấy đến từ một nơi có
nhiều cây kế.”

Ông chủ tiệm nhìn Stuart chăm chú.
“Cậu cao bao nhiêu?” Ông hỏi.
“Ý ông là không kể giày?” Stuart hỏi lại.
“Ừ.”
“Hai inch một phần tư đúng,” Stuart đáp. “Nhưng gần đây cháu không

đo. Có thể từ đó đến giờ cháu cao thêm một tẹo.”

“Cậu biết đấy,” chủ tiệm nói, vẻ suy tư, “trong thị trấn này có một

người mà cậu thực sự cần phải gặp.”

“Ai thế ạ?” Stuart vừa hỏi vừa ngáp.
“Harriet Ames,” chủ tiệm nói, “ Cô ấy cỡ bằng cậu thôi, nếu có thấp

hơn thì cũng chỉ một tẹo.”

“Trông cô ấy thế nào ạ?” Stuart hỏi. “Đẹp, béo và khoảng bốn mươi?”
“Không, Harriet trẻ và khá xinh đẹp. Cô ấy còn được coi là một trong

những cô giá ăn vận đẹp nhất thị trấn này. Tất cả quần áo của cô ấy đều
được may đặc biệt riêng cho cô ấy.”

“Thế cơ á?” Stuart kêu lên.
“Ừ. Hariet là một cô gái rất tuyệt. Gia đình cô, nhà Ames ấy, khá là

nổi trong thị trấn này. Tổ tiên của cô ấy trước đây từng có người chở phà
trong thời Cách mạng. Ai muốn qua dòng là ông ấy đưa tất, chẳng quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.