NHIỆT ĐỚI BUỒN - Trang 58

Phải chăng đấy là lần đầu tiên tôi đã hiểu ra cái điều mà ở những khu vực

khác trên thế giới, những hoàn cảnh cũng đáng nản lòng như vậy đã dứt khoát
dạy cho tôi? Những chuyến du hành, những chiếc hòm ma thuật chứa những
lời hứa hẹn đầy mộng mơ, các ngươi nào có còn trao cho người ta những kho
báu nguyên vẹn của các ngươi nữa. Một nền văn minh đang trội sinh và quá
phấn khích vĩnh viễn khuấy động sự yên lặng của các vùng biển. Hương thơm
của các xứ nhiệt đới và vẻ tươi mát của các sinh vật, bị ô nhiễm bởi một sự lên
men phả mùi hôi khả nghi, hủy hoại những ước vọng của chúng ta và chỉ dành
cho chúng ta hái lấy những kỷ niệm đã nửa thối rữa.

Ngày nay, khi những hòn đảo vùng Polynésie chìm ngập trong bê tông đã bị

biến thành những tàu sân bay thả neo nặng nề xuống đáy các vùng biển
phương Nam, khi toàn bộ châu Á mang bộ mặt của một vùng đất bệnh hoạn,
khi các khu dân nghèo gặm nát châu Phi, khi máy bay thương mại và quân sự
làm tàn úa vẻ trong trắng của các khu rừng châu Mỹ và vùng Mélanésie, trước
khi thậm chí có thể phá hủy sự trinh bạch của chúng, làm thế nào cái gọi là sự
siêu thoát của các cuộc du hành có thể đạt đến điều gì khác hơn là đưa chúng ta
đối mặt với những hình thái đau khổ nhất của sự tồn tại lịch sử của chúng ta?
Nền văn minh vĩ đại phương Tây này, sáng tạo ra các kỳ quan mà chúng ta
hưởng thụ, hẳn đã không sản sinh ra chúng mà không phải trả giá tương
đương. Là tuyệt tác của nó, cái cột trụ trên đó dựng lên những kiến trúc phức
tạp chưa từng có, là trật tự và sự hài hòa của phương Tây, đòi hỏi việc loại bỏ
một khối lượng khổng lồ những sản phẩm phụ độc hại mà ngày nay trái đất
chịu ô nhiễm. Cái ngươi trưng ra trước tiên với chúng ta, hỡi các cuộc du hành,
là rác rưởi của chúng ta ném vào mặt nhân loại.

Bây giờ thì tôi đã hiểu, niềm say mê, nỗi điên rồ, sự lừa bịp của những

chuyện kể du hành. Chúng mang lại ảo ảnh về những cái không còn tồn tại nữa
và lẽ ra là phải còn, cốt để chúng ta thoát khỏi được cái sự thật hiển nhiên trĩu
nặng rằng người ta đã đem hai mươi nghìn năm lịch sử mà chơi một canh bạc.
Chẳng còn việc gì để mà làm nữa; nền văn minh không còn là bông hoa mảnh
mai kia mà người ta chăm giữ, mà người ta phát triển một cách vất vả trong
những góc kín của một vùng đất nào đó giàu các loại hình thô kệch, hẳn là có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.