NHÍM THANH LỊCH - Trang 78

- Ôôôôôi, bà Michel, - Chabrot nói và nhìn tôi với vẻ mặt giống như

vẻ mặt của Neptune khi bị dắt dây, - ai mà muốn chết ở bệnh viện cơ chứ?

Lần đầu tiên sau hai mươi năm, tôi có thiện cảm mơ hồ với Chabrot.

Tôi tự nhủ, rốt cuộc ông ta cũng là một con người, và cuối cùng thì tất cả
chúng ta đều giống nhau.

- Bà Michel ạ, - Chabrot nói tiếp, còn tôi mệt mỏi vì phải nghe quá

nhiều từ “bà Michel” sau hai mươi năm chẳng được gọi tên, - chắc chắn rất
nhiều người sẽ muốn đến gặp Thầy trước… trước. Nhưng ông ấy không
muốn tiếp ai cả. Ông ấy chỉ muốn gặp Paul. Bà có thể đuổi khéo những kẻ
làm phiền được không?

Tôi mâu thuẫn sâu sắc. Theo thói quen, tôi ghi nhớ rằng người ta chỉ

làm ra vẻ nhận ra sự có mặt của tôi để nhờ tôi làm việc gì đó. Nhưng dù
sao, tôi nghĩ, đấy là việc của tôi. Tôi cũng ghi nhận rằng tôi thích cách nói
của Chabrot – bà có thể đuổi khéo những kẻ làm phiền được không? – và
tôi cảm động vì nó. Cách nói lịch sự kiểu cũ đó làm tôi thích thú. Tôi là nô
lệ của ngữ pháp, - tôi thầm nghĩ, - lẽ ra tôi phải đặt tên cho con mèo của
mình là Grévisse

[14]

. Ông ta làm tôi khó chịu, nhưng cách nói của ông ta thật

khéo làm sao. Rốt cuộc, ai mà muốn chết ở bệnh viện cơ chứ? Ông già đẹp
lão đã hỏi như thế. Không ai cả. Không phải Pierre Arthens, không phải là
Chabrot, không phải tôi, không phải Lucien. Khi đặt câu hỏi chung chung
như thế, Chabrot đã coi tất cả chúng ta là con người.

- Tôi sẽ làm những gì có thể, - tôi đáp, - Nhưng tôi không thể đi theo

họ đến tận cầu thang được.

- Không, - ông ta nói, - nhưng bà có thể ngăn cản họ. Bà cứ nói là nhà

Thầy đã đóng cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.