NHÍM THANH LỊCH - Trang 111

học siêu hình. Đúng, điều quan trọng là sức mạnh của khái niệm, chứ
không phải là sự thật. Còn Marian, lão thầy tu đểu đó, lão ấy quả quyết, ừ,
được lắm”.

Những viên ngọc trai trắng
Trên tay áo tôi buông xuống khi trái tim vẫn còn tràn đầy
Chúng tôi chia tay
Tôi mang theo chúng
Như một kỉ niệm về em.
(Cổ kim tập)

Tôi nhét vào tai mình hai cái nút tai bằng mút màu vàng của mẹ và tôi

đọc những bài thơ hokku trong cuốn Tuyển tập thơ cổ Nhật Bản của bố để
không thấy câu chuyện của những kẻ suy đồi. Sau đó, chỉ còn lại chị
Columbe và anh Tibère và hai người gây ra những tiếng động bẩn thỉu
trong khi biết rất rõ rằng tôi nghe thấy. Không còn gì tệ hại hơn: anh Tibère
ở lại ăn tối vì mẹ tôi đã mời bố mẹ anh ấy. Bố anh Tibère là một nhà sản
xuất phim, mẹ anh ấy có một phòng tranh trên bờ sông Seine. Chị Columbe
thích bố mẹ anh Tibère đến phát điên, kì nghỉ cuối tuần sau, chị ấy sẽ đi
cùng họ đến Venise, thế là thoát nạn, tôi sẽ được yên tĩnh trong ba ngày.

Trong khi ăn tối, bố anh Tibère nói: “Thế nào, chẳng lẽ anh chị không

biết gì về cờ vây, một trò chơi tuyệt hay của Nhật Bản, hay sao? Hiện giờ,
tôi đang sản xuất bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết Thiếu nữ đánh cờ vây
của Sơn Táp, một trò chơi quá-hay, đó là trò chơi của Nhật Bản tương
đương với cờ vua. Đây là lại một phát minh của người Nhật, quá-hay, tôi
đảm bảo đấy!” Sau đó ông ta bắt đầu giải thích luật chơi cờ vây. Nhảm nhí.
Thứ nhất, chính người Trung Quốc đã phát minh ra cờ vây. Tôi biết điều
này vì tôi đã đọc bộ truyện tranh nổi tiếng về cờ vây. Đó là truyện Hikaru
No Go
. Thứ hai, đó không phải là trò chơi Nhật Bản tương đương với cờ
vua. Ngoài việc cũng là một trò chơi trên bàn cờ và hai đối thủ đấu với
nhau bằng những quân cờ màu đen và trắng, còn lại hoàn toàn khác nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.