Thế nhưng đây là bi kịch: tôi đã giật nảy người khi nghe thấy giải
quyết cho nó đúng vào lúc ông Gì Đó cũng giật nảy lên và ánh mắt của
chúng tôi gặp nhau. Kể từ khoảng thời gian cực ngắn đó, lúc tôi tin chắc
rằng chúng tôi cùng là đồng minh về ngôn ngữ trong nỗi đau khổ chung
đang xuyên thấu chúng tôi, khiến chúng tôi run lên và lộ rõ rối loạn của
chúng tôi, ông Gì Đó nhìn tôi với con mắt hoàn toàn khác.
Con mắt săm soi.
Ông ấy nói với tôi thế này:
- Bà có biết nhà Arthens không? Tôi nghe nói đó là một gia đình rất
đặc biệt.
- Không, - tôi dè dặt trả lời, - tôi không biết nhiều về họ, họ giống như
những gia đình khác ở đây.
- Vâng, một gia đình hạnh phúc, - bà Rosen nói, rõ ràng là rất sốt ruột.
- Ông biết đấy, tất cả các gia đình hạnh phúc đều giống nhau, - tôi lẩm
bẩm để thoát khỏi chuyện này, - chẳng có gì để nói cả.
- Nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo một kiểu riêng, - ông
ấy vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ khác lạ, và đột nhiên tôi lại cảm thấy người
mình run lên.
Vâng, tôi thề với các bạn đấy. Tôi run lên - nhưng cứ như tôi không
biết gì. Tôi không kiểm soát được, cơn run mạnh hơn tôi, tôi bất lực.
Họa vô đơn chí, Léon chọn chính khoảnh khắc đó để chạy vào giữa
chân tôi và thân thiện sượt qua chân của ông Gì Đó trong lúc chạy.