NHÍM THANH LỊCH - Trang 169

SUY NGHĨ SÂU SỐ 11

Bạch dương

Hãy dạy ta rằng ta chẳng là gì

Nhưng ta đáng được sống

Trong bữa tối hôm qua, mẹ tôi thông báo, cứ như đó là một lý do để

mở sâm panh ăn mừng, rằng đã tròn mười năm kể từ khi mẹ bắt đầu giai
đoạn “phân tích” cùng bác sĩ tâm lý. Tất cả mọi người đều đồng lòng nói
rằng thật tuyệt-vời! Tôi chỉ thấy phân tâm học cạnh tranh với Cơ Đốc giáo
trong tình yêu đối với những nỗi khổ đau kéo dài. Điều mà mẹ tôi không
nói là cũng đã mười năm nay, mẹ tôi phải dùng thuốc chống trầm cảm.
Nhưng rõ ràng là mẹ tôi không kết nối hai sự việc. Còn tôi, tôi nghĩ rằng
mẹ uống thuốc chống trầm cảm không phải để làm dịu bớt lo sợ, mà để
chịu đựng công việc phân tích. Khi mẹ tôi kể về những buổi tư vấn của
mình, tôi chỉ muốn đập đầu vào tường. Người tư vẫn chỉ nói “Hmmm” sau
những khoảng thời gian đều đặn và nhắc lại từ cuối cùng trong mỗi câu của
mẹ tôi (“Rồi tôi đi đến nhà Lenôtre cùng với mẹ tôi”: “Hmmm, mẹ bà?”
“Tôi rất thích sôcôla”: “Hmmm, sôcôla?”). Trong trường hợp này, tôi có
thể trở thành nhà phân tâm học ngay ngày mai. Nếu không, ông ta lại cho
mẹ tôi những bài diễn thuyết về “chủ nghĩa Freud”; trái ngược với những gì
người ta vẫn nghĩ, những bài diễn thuyết này không hề khó hiểu, mà hẳn là
muốn nói điều gì đó. Sự lôi cuốn của trí thông minh là cái gì đó rất hấp dẫn.
Đối với tôi, đó không phải là một giá trị tự thân. Có nhiều người thông
minh. Có đầy rẫy kẻ ngu xuẩn, nhưng cũng có nhiều đầu óc mang lại hiệu
quả cao. Tôi nói ra đây một điều rất nhàm, nhưng bản thân trí thông minh
không có bất cứ giá trị hay lợi ích nào. Ví dụ, có những người rất thông
minh đã cống hiến cả cuộc đời của họ cho câu hỏi về giới tính của các thiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.