NHÍM THANH LỊCH - Trang 176

Dành tặng con mèo của bà.

Với sự hoài nghi không giả dối, tôi nghe thấy một tiếng cười nhỏ, một

kiểu cười rúc rích, phát ra từ cổ họng của chính mình.

Tôi lo sợ, nhưng cũng thấy buồn cười.

Bị thúc đẩy bằng một xung năng nguy hiểm – tất cả các xung năng

đều nguy hiểm đối với người nào sống cuộc đời bí mật -, tôi đi tìm một tờ
giấy, một cái phong bì và một chiếc bút bi Bic (màu da cam) và viết:

Cảm ơn ông, lẽ ra không cần như thế.
Bà gác cổng

Tôi thận trọng bước ra tiền sảnh – không một bóng người – và bỏ bức

thư vào thùng thư của ông Ozu.

Tôi rón rén bước trở lại phòng mình – vì vẫn chẳng có ai cả – và tôi

kiệt sức ngã vật xuống chiếc ghế bành, cảm thấy mình đã hoàn thành nghĩa
vụ.

Cảm giác mạnh mẽ về cái gì đó nổi lên trong tôi.

Một cái gì đó không rõ ràng.

Xung năng ngớ ngẩn đó không những không chấm dứt được sự vây

đuổi, mà còn làm nó tăng lên gấp bội. Đó là một sai lầm chiến lược cơ bản.
Điều bất ngờ khó chịu này bắt đầu khiến tôi phải căng thẳng thần kinh.

Một câu đơn giản: Tôi không hiểu, ký tên bà gác cổng có lẽ sẽ là hiển

nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.