NHÍM THANH LỊCH - Trang 20

đứng đầu lớp. Người ta có thể nghĩ rằng học cùng với những đứa trẻ bình
thường là quá đỗi dễ với tôi, khi ở tuổi mười hai, tôi đã có trình độ của một
sinh viên dự bị đại học sư phạm năm thứ hai. Nhưng không hề! Tôi phải
khổ sở để tỏ ra thấp kém hơn trình độ thật của mình. Tuy nhiên, về mặt nào
đó, điều này giúp tôi không chết vì buồn: tôi dùng tất cả thời gian lẽ ra
dùng vào việc học và hiểu để bắt chước phong cách, các câu trả lời, các
cách làm, các mối lo lắng và các lỗi nhỏ nhặt của những học sinh giỏi bình
thường. Tôi đọc tất cả những gì cô bạn Constance Baret, đứng thứ hai ở
lớp, viết trong giờ toán, giờ tiếng Pháp và giờ lịch sử, và do đó tôi biết
mình phải làm gì: tiếng Pháp là một loạt từ liên kết với nhau chặt chẽ và
đúng chính tả, toán là viết lại một cách máy móc những phép tính vô nghĩa,
còn lịch sử là một chuỗi sự kiện gắn với nhau bằng những kết nối logic.
Nhưng ngay cả khi so sánh với người lớn, tôi cũng tinh nhanh hơn đa số
họ. Thế đấy. Tôi không đặc biệt tự hào về điều này vì tôi chẳng liên quan gì
cả. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi sẽ không đi tới bình cá. Đó là một
quyết định đã được cân nhắc kỹ. Ngay cả đối với một người thông minh
như tôi, cũng học rất giỏi, cũng khác với những người xung quanh và tài
giỏi hơn đa số, thì cuộc đời cũng đã được vạch sẵn, buồn đến phát khóc:
dường như không một ai nghĩ đến chuyện nếu sự tồn tại là vô nghĩa, thì
thành đạt cũng không có giá trị gì hơn thất bại. Chỉ thoải mái hơn thôi. Lại
nữa: tôi cho rằng sự sáng suốt làm cho thành công trở nên cay đắng, trong
khi sự tầm thường luôn cho phép hy vọng điều gì đó.

Vậy là tôi quyết định. Tôi sắp qua tuổi trẻ con, nhưng mặc dù tin chắc

rằng cuộc đời là một trò đùa, tôi vẫn không nghĩ rằng mình có thể chống
chọi đến cùng. Thực ra, chúng ta đều được lập trình để tin vào cái không
tồn tại, bởi chúng ta là những sinh vật không muốn đau khổ. Thế là chúng
ta tiêu tốn tất cả sức lực để tự thuyết phục bản thân rằng có những thứ xứng
đáng với công sức bỏ ra và rằng vì thế mà cuộc sống có ý nghĩa. Tôi rất
thông minh, nhưng vô ích, tôi không biết có thể chiến đấu chống lại sự tiến
triển sinh học này trong bao lâu nữa. Trong tương lại, khi bước vào cuộc
chạy của người lớn, liệu tôi có còn đủ khả năng đối mặt với ý thức về sự vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.