NHÍM THANH LỊCH - Trang 252

Không, phòng thường trực của người gác cổng là một nơi kín đáo

được bảo vệ, không biết đến tiến bộ xã hội cũng như luật lệ về tiền lương.

- Đúng, tôi đáp, - không đủ sức nói thêm lời nào.

- Ôi, - con bé nói giọng uể oải. – Thôi được, nhưng cháu đã đến đây…

- … chốc nữa quay lại nhé, - tôi vừa nói vừa đóng sập cửa ngay trước

mũi nó và đi về phía ấm đun nước.

Phía sau cửa kính, tôi nghe thấy nó kêu lên: “thế đấy, thật quá đáng!”

rồi quay gót bực tức và phũ phàng nhấn nút gọi thang máy.

Colombe là con gái lớn của nhà Josse. Colombe Josse còn là một loại

tỏi tây cao lớn, tóc vàng, ăn mặc như một đứa con gái Digan nghèo đói.
Nếu như có một điều mà tôi ghét cay ghét đắng, thì đó là sự giả dối của
những kẻ giàu có ăn mặc rách rưới như người nghèo khổ, với những mảnh
rách treo lủng lẳng, chiếc mũ len màu xám, đôi giày của kẻ lang thang bụi
đời và áo sơ mi hoa bên trong chiếc áo len chui đầu đã sờn. Không chỉ xấu
mà còn đáng sỉ nhục; không có gì đáng khinh bỉ hơn sự khinh miệt của kẻ
giàu đối với mong muốn của người nghèo.

Thật không may, Colombe Josse cũng học rất xuát sắc. Mùa thu này,

con bé đã vào học ở ngành sư phạm, ngành triết học.

Tôi pha trà, chuẩn bị mấy miếng bánh bít cốt với mứt mận vàng và cố

gắng giữ yên bàn tay đang run rẩy vì tức giận, trong lúc đó, một cơn đau
âm ỉ len lỏi vào hộp sọ tôi. Tôi uể oải đi tắm, mặc quần áo, cho Leon vài
thức ăn ghê tởm ( pate thủ và bì lợn ướt còn thừa), đi ra sân, mang các
thùng rác ra ngoài, lôi Neptune ra khỏi chỗ để thùng rác. Đến tám giờ, mệt
mỏi vì cứ phải đi ra đi vào, tôi lại vào bếp, nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại
được tí nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.