NHÍM THANH LỊCH - Trang 253

Nhà Josse còn có cô con gái út Paloma kín đáo và ít xuất hiện đến nỗi

tôi cứ nghĩ là chưa nhìn thấy con bé bao giờ, mặc dù ngày nào nó cũng đi
học. Thế mà vào đúng tám giờ, Colombe lại cử chính con bé ấy đến gặp tôi.

Một thủ đoạn hèn hạ.

Con bé tội nghiệp (nó bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười một tuổi? mười hai

tuổi?) đứng trên tấm thảm chùi chân trước cửa phòng tôi, ngay thẳng như
công lý. Tôi nghĩ ra một ý hay - không nghiền nát người vô tội bằng cơn
giận mà kẻ ranh ma đã gây ra - và cố cười một cách tự nhiên.

- Chào cháu, Paloma, - tôi nói.

Con bé mân mê gấu áo Gile màu hồng, vẻ chờ đợi.

- Chào cô, - nó nói, giọng thanh thanh.

Tôi chăm chú nhìn nó. Sao tôi lại không để ý điều này nhỉ? Một vài

đứa trẻ có công lực đặc biệt là làm người lớn sợ. Trong cách ứng xử của
chúng, không có gì phù hợp với chuẩn mực của lứa tuổi. Chúng quá trịnh
trọng, quá nghiêm túc, quá điềm tĩnh, đồng thời sắc sảo khủng khiếp. Vâng,
sắc sảo. Khi nhìn Paloma kĩ càng hơn, tôi nhận ra sự nhạy bén, sáng suốt
đến lạnh lung mà tôi để ý chỉ vì không thể tưởng tượng ra rằng con bé
Colombe tầm thường như thế lại có thể có một cô em gái là quan tòa của
Nhân loại.

- Chị Colombe bảo cháu đến nói với cô là người ta sẽ chuyển đến cho

chị ấy một cái phong bì rất quan trọng - Paloma nói.

- Được rồi, - tôi nói và cố tránh làm giọng dịu đi, giống như người lớn

thường làm khi nói với trẻ con, rốt cuộc đó cũng là một dấu hiệu khinh bỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.