Chúng tôi đã ở ngay trước mặt họ.
- Xin chào, xin chào các bà, - ông Kakuro vừa nói to vừa kéo mạnh tôi
về phía bên trái và lướt nhanh qua họ, - xin chào các bà, chúng tôi đang bị
muộn, chào các bà, chúng tôi đi đây!
- A, chào ông Ozu, - hai người đàn bà làm điệu bộ và cũng tò mò quay
lại nhìn chúng tôi.
- Chào bà, - họ nói (với tôi) và cười nhe hết cả răng.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều răng đến thế cùng một lúc.
- Rất hân hạnh, thưa bà, - Anna-Helène Meurisse khẽ nói với tôi và
hau háu nhìn tôi khi chúng tôi ào qua cửa.
- Nhất định rồi, nhất định rồi! – ông Kakuro nói nahnh và dùng gót
chân đẩy cánh cửa vào.
- Khốn khổ, - ông ấy nói – nếu dừng lại, thế nào chúng ta cũng phải
mất một tiếng.
- Họ không nhận ra rôi, - tôi nhắc lại.
Ông Kakuro cũng dừng lại, tay tôi vẫn đặt trên cánh tay ông ấy.
- Bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy bà cả, - ông ấy nói với tôi - Còn tôi,
tôi vẫn sẽ nhận ra bà trong bất cứ hoàn cảnh nào.