NHƯ CÕI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 216

hoặc làm điều gì đó tổn thương chàng sâu sắc.
Ký ức về cái ngày mà Ian quay trở lại nhà ở tuổi 19 sau chuyến đi đầu tiên
của chàng làm cho vị mục sư nhăn mặt đau đớn. Cha mẹ của Ian và em gái
chàng, quá háo hức múôn gặp chàng, đã có một chuyến đi tới Hernloch để
gặp chàng, nghĩ là sẽ làm cho chàng ngạc nhiên.
Hai đêm trước khi chuyến tàu của Ian về đến cảng, ngôi nhà trọ nhỏ nơi mà
gia đình hạnh phúc đó đang ngủ đã bị cháy và cả ba người đều chết trong
ngọn lửa. Ian đi qua cái nơi đổ nát đó trên đường trở về, mà không biết
rằng nơi chàng đi qua là nơi mà gia đình chàng bị thiêu sống.
Chàng trở về đây, nơi mà Duncan đang đợi chàng để thông báo cái tin
khủng khiếp đó cho chàng. “Mọi người ở đi đâu cả rồi? Chàng hỏi khi bước
vào nhà, ngay lập tức đi vòng quanh nhà, tìm kiếm trong những căn phòng
trống rỗng. Nhưng chỉ có con chó săn của Ian là chào đón chàng, chạy sộc
vào, sủa vang mừng rỡ, nhảy chồm lên. Shadow – cái tên không phải là hợp
với màu lông của nó mà là về sự tận tâm tuyệt đối của nó với chủ, người
mà nó tôn sùng từ khi còn là một con chó nhỏ – nó điên cuồng thể hiện sự
vui sướng về sự trở về của chủ. “Tao cũng rất nhớ mày, cô gái,” Ian nói, cúi
xuống, vuốt ve bộ lông đen mượt của nó, “tao có quà cho mày đây,” chàng
nói với nó và nó ngay lập tức ngừng cọ mõm vào chàng và hếch mũi lên,
nghe ngóng và chờ đợi, đôi mắt thông minh của nó nhìn chăm chú gương
mặt chàng. Đó là luôn luôn là cách giữa bọn họ, hơi kỳ quặc, gần như là sự
liên lạc, giao tiếp thần bí giữa một bên là con người và con chó thông minh
tôn sùng chủ.
“Ian,” vị mục sư nói vẻ buồn rười rượi và như thể chàng cảm nhận được
nỗi đau đớn tận cùng của việc đơn độc trên thế gian này, Ian bất động.
Chàng chậm chạp đứng thẳng người dậy và quay lại, con chó theo sát, nó
nhìn Duncan với vẻ đột ngột căng thẳng hệt như chủ nó vậy.
Nhẹ nhàng nhất có thể, Duncan thông báo là gia đình chàng đã chết.
Duncan là một mục sư, ông được học rất tốt trong việc làm dịu nỗi đau của
thân nhân những người quá cố, nhưng trước đây ông chưa bao giờ phải đối
mặt với việc dồn nén cảm xúc, khống chế một cách cứng rắn nỗi đau mà
Ian thể hiện lúc đó và ông bối rối, lúng túng không biết phải đối xử ra sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.