NHƯ CÕI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 217

Ian không hề khóc hay nổi giận; toàn bộ thân thể và gương mặt của chàng
cứng đơ, cố gắng chống lại nỗi đau khốn cùng, loại bỏ nó vì chàng nhận
thức được rằng nó có thể phá huỷ chàng. Đêm đó, khi Duncan cuối cùng
cũng đi khỏi, Ian đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối đen, con chó
đứng bên cạnh. “Hãy mang nó đi với chú vào làng và mang nó cho ai đó.”
chàng nói với Duncan với giọng nói dứt khoát.
Bối rối, Duncan dời tay khỏi nắm đấm cửa. “Mang ai theo với chú?”
“Con chó.” “Nhưng cháu nói là cháu có ý định ở lại đây ít nhất là nửa năm
để giải quyết mọi việc cơ mà.”
“Hãy mang nó đi với chú,” Ian nói cộc lốc. Trong khoẳng khắc Ducan hiểu
điều Ian đang làm và ông thấy sợ điều đó. “Ian, vì lòng kính Chúa, con chó
này tôn sùng cháu. Thêm nữa, nó là một bạn đồng hành tốt của cháu ở
đây.”
“Hãy cho nó cho nhà MacMurty ở Calgorin,” Ian ngắt lời và Duncan miễn
cưỡng mang con chó không sẵn lòng, đi theo ông. Phải vòng một chiếc dây
quanh cổ để kéo nó đi.
Một tuần sau Shadow gan dạ tìm được đường vượt qua tỉnh và xuất hiện ở
ngôi ngà.
Duncan đến và cảm thấy một nỗi xúc động chặn ngang cổ ông khi Ian
cương quyết từ chối chấp nhận sự hiện diện của con chó. Ngày tiếp theo
Ian tự mình mang con chó trở lại Calgorin với Duncan. Sau khi ăn tối với
gia đình, Shadow đợi chàng trong khi chàng lên ngựa đi về phía hàng rào
nhưng khi nó bắt đầu đi theo chàng, Ian quay lại và khắc nghiệt ra lệnh cho
nó ở lại.
Shadow ở lại bởi vì Shadow không bao giờ không tuân lệnh của Ian.
Duncan ở lại sau đó một vài giờ nữa và khi ông rời khỏi, Shadow vẫn đứng
bên hàng rào, đôi mắt của nó nhìn chăm chăm vào chỗ rẽ của con đường,
đầu nó ngả sang một bên, chờ đợi, như thể nó từ chối tin rằng Ian thực sự
có ý muốn bỏ nó lại ở đây.
Nhưng Ian không bao giờ quay trở lại với nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.