NHƯ CÕI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 228

Judith McNaugh

Như cõi thiên đường

Chương 27

Elizabeth mơ màng nghĩ về đám cưới, nghĩ về việc có một ngôi nhà ấm
cúng như ngôi nhà này với phong cảnh tuyệt đẹp như thế này. Nàng lẩn
thẩn tự hỏi kiểu người đàn bà nào sẽ được Ian mang về làm vợ và tưởng
tượng ra hai bọn họ ngồi bên nhau trên chiếc ghế sofa trong nhà, nói
chuyện âu yếu và cùng nhau dệt những giấc mơ.
Nàng nghĩ mình thật là một người phụ nữ điên rồ, xuẩn ngốc. Nàng cứ
tưởng tượng ra cảnh người phụ nữ ngồi bên cạnh chàng thực ra là nàng.
Lắc mạnh đầu đẩy những tư tưởng đi hoang ra ngoài, nàng quay lại nhìn vu
vơ, không mục đích, chợt nàng nghe thấy có tiếng sột soạt ở một cái cây
gần đó và nàng liếc nhìn lên. Nàng nhìn thấy một ngôi nhà trên một nhánh
của cây cổ thụ khổng lồ ở gần đó, nàng như bị thôi miên. Nàng liền cất
tiếng gọi vị mục sư, người vừa bước đến đằng sau nàng. “Đó là một ngôi
nhà cây,” nàng giải thích, đề phòng trường hợp ông không biết có cái gì
đang ở trên cây. “Chú thấy có gì là không phải nếu cháu lên đó không?
Cháu có thể hình dung được phong cảnh từ trên đó chắc chắn phải đẹp
tuyệt vời lắm đây.”
Vị mục sư bước lại gần nàng và nói “không an toàn lắm đâu cháu ạ.”
“Chú đừng lo lắng về điều đó,” Elizabeth nói vui vẻ. “Elbert thường nói
cháu là một con khỉ.
“Elbert là ai vậy?” “Là một người giữ ngựa của chúng cháu,” nàng giải
thích. “Ông ấy và hai người thợ mộc của chúng cháu đã dựng cho cháu một
ngôi nhà trên cây.”
Vị mục sư nhìn gương mặt sáng bừng, rạng rỡ của nàng và ông cảm thấy
không nỡ phá đi niềm vui nhỏ nhoi của nàng ông liền nói “chú cho là được
nếu cháu hứa là phải cẩn thận.”
“Vâng cháu hứa.” Ông quan sát nàng bỏ đôi dép ra khỏi chân. Vài giây sau
nàng nhanh nhẹn tiến đến cái cây, đi xung quanh nó và rồi biến mất.
Duncan bị xốc khi ông nhìn thấy thấp thoáng bóng chiếc áo màu vàng nhạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.