NHƯ CÕI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 240

đổ lỗi hoàn toàn cho anh về những điều đã xảy ra giữa chúng ta trong cái
kỳ cuối tuần ấy,” nàng bắt đầu nhẹ nhàng. “Nhưng tôi đã nghĩ mọi việc
thông suốt, rõ ràng hơn.” nàng dừng lại để sắp xếp và lấy thêm can đảm.
“Sự thật là những hành động của tôi trong buổi tối đầu tiên khi chúng ta
gặp nhau trong vườn và khi tôi yêu cầu anh nhảy với tôi, là một hành động
ngu ngốc – không, là trơ trẽn, không biết xấu hổ.” Nàng dừng lại, biết rằng
ở trong một chừng mực nào đó nàng không hoàn toàn có tội vì nàng chỉ
làm tất cả theo sự sắp đặt của các bạn nàng, nhưng nàng không thể giải
thích cho chàng vì rằng chàng sẽ cho rằng lời giải thích đó là đê hèn và hơn
nữa nàng rất muốn làm dịu đi những vấn đề giữa họ, chứ không phải để cho
mọi việc tệ hơn. Và vì vậy mà nàng ngập ngừng nói tiếp, “Và những
khoảng thời gian sau đó, bất kỳ khi nào chúng ta ở cùng nhau một mình tôi
đều cư xử như một kẻ phóng đãng trâng tráo. Tôi không thể hoàn toàn đổ
lỗi cho anh khi nghĩ đến chính xác những hành vi mà tôi đã làm.”
Chàng cất giọng đầy mỉa mai. “Em có biết anh nghĩ gì không, Elizabeth?”
Giọng nói trầm ấm của chàng khi gọi tên nàng trong bóng tối làm nàng
rung động tận tâm can. “Vậy vậy anh nghĩ gì?
Nhét tay sâu vào trong túi, chàng quay lại hoàn toàn về phía nàng. “Anh
nghĩ,” “anh nghĩ em không chỉ xinh đẹp mà còn hoàn toàn ngây thơ. Nếu
khi chúng ta ở trong vườn mà anh tin là em nhận ra em đang tán tỉnh một
kẻ có nghề thì anh đã chấp nhận lời đề nghị của em và chúng ta đã không
bỏ lỡ buổi khiêu vũ.”
Elizabeth nhìn chằm chằm chàng, “tôi không tin anh.”
“Tại sao em lại không tin là anh muốn kéo em theo anh ra sau hàng rào và
rồi ở đó làm cho em tan chảy trong vòng tay anh? Hoặc là rằng anh anh đã
cố gắng rất nhiều, đã đắn đo lưỡng lự rất nhiều để có thể lờ đi những cuốn
hút, khát khao?”
Một sức nóng nguy hiểm chậm chạp bắt đầu thấm qua cánh tay Elizabeth
và rồi lan xuống chân nàng, nàng phải cố chiến đấu với sự yếu đuối đang
lan toả khắp thân thể nàng, chi phối tâm trí nàng. “Vậy, chuyện gì đã xảy ra
với sự đắn đo, lưỡng lự của anh khi ở ngôi nhà gỗ trong rừng? Anh biết là
tôi nghĩ anh đã rời khỏi khi tôi đến đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.