cho ông ấy thỉnh thoảng cũng quên mất rằng những điều như thế trong tiểu
thuyết không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được ở đời thực. Ông ấy
trên thực tế đã làm điều tương tự như thế với chú mình năm ngoái.”
“Đứng vậy, và ông ta không thể quay trở lại trong sáu tháng,” Bentner nói
với Alex với vẻ tự hào.
“Và khi ông ấy trở lại,” Elizabeth nhắc nhở ông với một cái nhíu mày có vẻ
nghiêm khắc, “ông ấy từ chối ăn hoặc uống bất cứ thứ gì.”
“Và đó cũng có thể là lý do khiến ông ta không bao giờ ở lại lâu,”
Như một thói quen không thể bỏ được, bất cứ khi nào mà tương lai của cô
chủ ông được đem ra thảo luận, như bây giờ đây, Bentner thường tìm cách
lảng vảng quang đó để đưa ra những lời khuyên nếu họ thấy ông xuất hiện.
Từ khi Elizabeth thường có vẻ đánh giá cao những lời khuyên và sự giúp
đỡ của ông, Bentner thấy không có gì kỳ quặc về việc một quản gia ngồi
cùng bàn với chủ nhân và tham gia vào cuộc bàn luận của chủ nhân khi mà
người khác duy nhất là một người mà ông biết từ khi còn là một cô gái nhỏ.
“Belhaven thật là ghể tởm,” Alex nói, trở lại câu chuyện của họ về buổi tối
vũ hội. “Hắn ta cứ quanh quẩn bên cậu, nhìn trừng trừng bất cứ ai đến gần
cậu.” Cô rùng mình. “Và nhất là cái cách mà hắn ta liếc mắt đưa tình với
cậu. Thật là kinh tưởm.”
Bentner nghe thấy điều đó, và đôi mắt già nua của ông ánh lên vẻ trầm
nghâm khi nhớ lại điều gì đó mà ông đã đọc trong một cuốn tiểu thuyết của
ông. “ Có một giải pháp nó có đôi chút cực đoan,” ông nói “nhưng mà quan
trong là nó có thể có hiệu quả.”
Hai đôi mắt quay lại nhìn ông với vẻ thích thú, và ông tiếp tục, “tôi đọc
trong tiểu thuyết qúy ông hung ác. Chúng ta có thể để Aaronn lừa tên khốn
kiếp Belhaven đó vào xe và mang hắn ta thẳng đến bến tàu, nơi đó chúng ta
sẽ gửi hắn ta cho một đám găngtơ.”
Lắc đầu với vẻ thích thú, Elizabeth nói, “Tôi dám nói là hắn ta sẽ không
đơn giản ngoan ngoãn đi theo Aaron đâu.”
“Và tôi khônh nghĩ là,” Alex thêm vào, mỉm cười liếc nhìn Elizabeth, “đám
găngtơ sẽ không thèm đụng đến hắn ta đâu. Họ không liều mạng như vậy.”
“Vậy thì dùng ma thuật vậy,” Bentner nói tiếp. “Trong một cuốn khác có