NHƯ CON MÈO NGÁI NGỦ TRÊN TAY ANH - Trang 116

Chương kết

Đi bên Ngọc , trở lại trên những lối xưa đầy quen thuộc và thân thiết dẫn
đến nhà Thủy, Cường thấy lòng bồi hồi xúc động. Một nỗi đau nhè nhẹ,
một nổi nhớ mênh mang dàn trải trong óc, trong tim làm Cường bải hoải.
Thong thả, hai người rẽ vào khúc quanh dẫn đến ngôi nhà Cường đã tững
để lại đó một quãng đời êm ả, dịu dàng.

Từ xa Cường đã thấy một cái gì đổi khác. khu vườn rộng thênh thang giờ
bỗng mọc lên một khu nhà giống như cơ xưởng, tiếng máy móc khua động
ồn ào. Bên cạnh là nữa khu vườn còn lại vẫn được che kín đáo bởi hàng rào
kẽm gai phủ kín lá mơ lông.

Cường dừng lại trước cánh cổng cũ kỹ quen mắt. Ngọc đứng khuất vào
chiếc cột xi măng, quay lưng lại Cường, nhìn vơ vẩn. Cường đứng tựa hai
cánh tay trên cổng, một cử chỉ quen thuộc như bao lần chàng đến đây.
Cường đưa mắt nhìn khắp quanh nhà. Không có gì thay đổi, vẫn vảnh cũ
như lần cuối cùng chàng đến nhà nàng. Chỉ thấy cảnh vật tiêu điều, tàn tạ
quá nhiều. Y như một sự đổ vỡ không phương hàn gắn.

Không thấy dáng một ai. Không bóng bà mẹ thoáng qua ở bếp nhà sau.
Không có Thủy ngồi bó gối mơ mộng trên những chiếc ghế gỗ dưới gốc
Ngọc Lan kia. Không có một ai , đi đâu hết cả ?

Cường quay lại nhìn Ngọc :

- Mới đến cổng đã thấy có nhiều thay đổi. Anh có cảm tưởng Thủy không
còn ở nơi này.

Ngọc phân vân :

- Em nghĩ là gia đình chị Thủy vẫn ở đây. Hồi năm ngoái chị ấy lên Đà Lạt
dưỡng bệnh hai tháng, khi trở về em có gặp mà. Trông mập ra, hồng hào và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.