NHƯ HẠNH - Trang 113

Bộ em tính thành cô giáo hả?
Đào bật cười vì câu hỏi của ông hàng xóm dễ thương.
Tại sao không?
Lần này tới phiên Đạm bật cười.
Hồi chiều này anh đã nói chuyện với thiếu tá Bằng của tiểu khu Cà Mau về
chuyện mở lớp học của mình…
Ổng trả lời anh ra sao?
Anh trình bày và năn nỉ quá nên ổng bằng lòng giúp mình. Ổng sẽ xin cho
mình tất cả dụng cụ như bảng đen, giấy, mực, tập, sách vở, đủ mọi thứ để
em khai giảng lớp học…
Cám ơn anh. Anh đáng được em thưởng ly cà phê đen…
Đào rời chỗ ngồi khi nghe Đạm reo thành tiếng vui mừng. Lát sau nàng trở
lại với tách cà phê còn bốc khói. Vạch vách lá nàng đưa cà phê sang cho
ông hàng xóm. Nàng hơi rùng mình khi chạm vào tay của Đạm. Vẫn còn
đứng tựa vào vách lá nàng hỏi nhỏ.
Đủ ngọt cho anh không?
Anh chưa thử nhưng anh nghĩ là ngon…
Sao anh biết?
Anh biết em đã nếm rồi…
Đào bật cười. Nàng nghe tiếng diêm quẹt bùng cháy rồi sau đó đầu thuốc
đỏ rực.
Anh với Trương và em sẽ ra Cà Mau gặp ông thiếu tá Bằng để lãnh dụng
cụ…
Chừng nào đi hả anh?
Cuối tháng này…
Đạm ngừng lại để uống hớp cà phê xong tiếp tục nói.
Từ đây tới cuối tháng anh sẽ đốc thúc lính cất một lớp học cho em…
Đào ngắt lời Đạm.
Em đã lập danh sách của học trò rồi. Có ba mươi chín đứa từ sáu tuổi đến
15 tuổi. Ngoài ra còn có bảy đứa từ 12 tới 16 tuổi…
Như vậy em phải có hai lớp học…
Dạ hông… Một lớp học chung nhưng chia làm hai nhóm khác nhau…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.