NHƯ HẠNH - Trang 147

Chiều ảnh mới về…
Để anh nói với Phát cho ổng khỏi chờ…
Đào về nhà hâm cơm nóng chờ anh đó nghe. Anh không tới là em nghỉ anh
ra…
Đào cười nói và Đạm gật đầu rồi bước nhanh ra cửa. Đốt điếu thuốc, hít hơi
dài anh cười với mình khi nghĩ tới câu Anh không tới là Đào nghĩ anh ra…
. Đó là câu hăm dọa của ngày xưa mà nàng thường hay nói mỗi khi hai đứa
hẹn hò với nhau để đi xem chiếu bóng, đi ăn sâm bổ lượng hoặc bát phố ở
Lê Lợi vào chiều thứ bảy. Sức mấy mà em nghỉ anh ra được. Nghỉ anh ra
rồi ai chơi với em… . Đạm lẩm bẩm thốt. Anh nghĩ tại sao mình không nói
câu đó ra ngay sau khi nghe Đào nói câu hăm dọa đó.
Hơi ngập ngừng một chút rồi Đạm mới chậm bước vào nhà của Trương.
Anh nghe được mùi tỏi cháy vàng thơm nồng căn nhà nhỏ. Tiếng Đào từ
trong bếp vọng ra.
Anh ngồi đi. Em xong hết rồi…
Đạm ngồi xuống ghế đẩu. Trước mặt anh là tô canh chua còn bốc khói và
nồi cơm đầy. Gạo có mùi thơm thoang thoảng. Hai cái chén và hai đôi đũa
đặt trên bàn. Đào bước ra với dĩa cá chiên vàng rụm. Đạm hít hà.
Cá chiên thơm quá làm anh đói bụng…
Bởi vậy anh nên để em nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày…
Đạm gượng cười.
Anh muốn lắm nhưng anh đã ăn nhà ông Phát lâu rồi mà thay đổi thời cũng
kỳ kỳ. Trừ khi…
Đào ngồi xuống ghế rồi bắt đầu bới cơm vào chén cho Đạm.
Anh ăn nhiều đi. Em đã chừa cho anh Trương rồi. Đây là phần của hai đứa
mình…
Đào đỏ mặt vì biết mình lỡ lời. Dường như biết điều đó nên Đạm giả vờ
nhìn ra ngoài sân và nói một câu bâng quơ.
Trời hầm quá chắc chiều nay mưa…
Đào cũng cười nhìn Đạm.
Em mong trời mưa. Em cần nước mưa…
Nhìn ra ngoài thấy trời tự dưng tắt nắng nàng cười tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.