NHƯ HẠNH - Trang 148

Em nhớ lúc còn đi học. Cứ khi nào trời mưa là má bắt hứng nước mưa…
Gắp một miếng cá rô vào chén nàng nói với Đạm.
Anh ăn hết đầu con cá lóc nghe. Em chỉ thích ăn hai cái má và cặp mắt
thôi…
Đạm im lặng ăn. Tiếng sấm gầm xa xa. Trời tối từ từ. Dù ngồi trong nhà
anh cũng thấy mây đen từ hướng đông nam cuồn cuộn kéo về. Mưa rơi lác
đác. Gió lùa vào cửa mang theo hơi nước mát.
Trời mưa lớn như vầy tha hồ cho Đào hứng nước mưa…
Đào lắc đầu cười.
Không có anh Trương chắc em hổng có hứng nước…
Sao vậy?
Dạ mình em xách nước mệt lắm…
Để anh phụ em. Coi như anh trả công bữa ăn cho em…
Đào cười hắc hắc một cách vui vẻ.
Anh không sợ người ta cười à?
Ai cười?
Lính của anh chứ ai…
Đạm cười song không nói gì hết mà cắm cúi ăn hết chén cơm. Mưa hắt vào
tận cửa khiến cho Đào phải đứng lên khép cửa xong trở lại bàn ngồi. Trong
nhà tối mờ mờ từ khi khi đóng cửa. Đạm nhìn Đào và bắt gặp nàng cũng
đang nhìn mình. Hai người đều có thái độ ngượng ngập.
Anh no rồi…
Đạm bỏ đũa. Uống ngụm nước lạnh anh nói bâng quơ.
Không biết hết mưa chưa. Mùa này mưa dai lắm. Nhiều khi cả ngày cũng
chưa tạnh…
Đào cười thầm vì biết ông láng giềng của mình kiếm chuyện để nói. Nàng
biết Đạm ngại ngồi một mình với mình. Anh sợ mang tiếng và nhất là sợ
yếu lòng. Đặt đôi đũa xuống bàn nàng cười lên tiếng.
Anh muốn hứng nước chưa?
Muốn…
Đạm đứng bật dậy và trả lời thật nhanh. Hạnh cười nhỏ.
Em coi bộ anh sợ mắc nợ em lắm hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.