NHƯ HẠNH - Trang 161

phòng.
Trương gật đầu quẹo trái để về nhà của mình. Khi họ bước vào cửa Đào đã
dọn cơm lên bàn. Mùi cá kho thơm phức. Tự dưng Đạm ước gì mình có
một người vợ như Đào. Tuy nhiên anh thầm thở dài vì biết đó chỉ là ước
mơ.

Sau khi Tư Đờn Cò tử trận, tía má của anh dọn về Cà Mau và bán cái quán
của họ cho một người khác. Nó nằm cạnh lộ đất đối diện với con rạch đầy
nước. Nó cũng là con đường lưu thông quan trọng của dân chúng trong
vùng vì con đường lộ thường xuyên bị đấp mô và gài mìn. Cứ mỗi lần con
đường đất bị chận là dân làng đều dùng đường thủy cho lẹ và đỡ mất thời
giờ hơn. Lính gọi là quán cà phê nhưng thực ra là một tiệm tạp hóa bán đủ
các thứ. Ngồi trong quán người ta ngửi được mùi cá khô, nước mắm, nước
màu hòa trộn với mùi cà phê, thuốc lá và trà. Dù bán cái gì, dù có mùi gì,
nó cũng được lính trong đồn ưa chuộng và thăm viếng đều đều. Lý do
khiến cho mấy anh lính độc thân và có gia đình thường xuyên ra đây uống
cà phê là vì nó có bà chủ mới. Bà ta tên Như Hạnh, nên lính gọi là Quán Bà
Hạnh.

Khi Đạm với Trương và Đào bước vào Quán Bà Hạnh thời quán chỉ còn
một bàn trống đặt cạnh cửa sổ ngó ra cánh đồng phía bên kia. Mấy người
lính cười gật đầu chào Đạm với Trương.
Đào ngồi xuống cái ghế trong góc. Nhìn quanh quất thấy bà chủ quán nàng
thì thầm hỏi Đạm.
Ai có ý kiến ra đây uống cà phê?
Đạm cười cười chỉ Trương. Liếc Hạnh một cái Đào nhìn Đạm cười chúm
chiếm.
Hèn chi… Hai anh sợ em ra đây làm kỳ đà cản mũi…
Trương cười hắc hắc không đính chánh mà cũng không nói gì thêm. Đạm
cũng cười cười không lên tiếng đính chánh. Hạnh bước tới bàn của ba
người ngồi. Nàng tươi cười chào Đạm.
Dạ chào thiếu úy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.