NHƯ HẠNH - Trang 165

mình.
Lúc hai giờ chiều quán bắt đầu thưa khách chỉ còn lại ba người.
Thiếu úy thích nghe nhạc?
Đang ngồi mơ mộng Đạm ngước lên khi nghe tiếng bà chủ quán nói bên
tai.
Nhạc gì vậy chị?
Đào lên tiếng hỏi trước nhất. Hạnh cười cười.
Tiền chiến, phản chiến hay tình cảm. Cô Đào thích nghe loại nào?
Đào chưa kịp trả lời Đạm hỏi liền.
Nhạc yêu cầu được không chị?
Với ai thời không được nhưng với thiếu úy thời chắc được…
Trương bật cười hắc hắc còn Đào cũng mỉm cười vì câu trả lời ý nhị của
Hạnh. Câu trả lời của nàng khiến cho Đạm cười gượng liếc nhanh Đào.
Anh càng thêm lúng túng khi bắt gặp ánh mắt là lạ của nàng.
Thiếu úy muốn yêu cầu bản gì. Mộng Dưới Hoa được không thiếu úy?

Đạm cười im lặng và sự im lặng của anh có nghĩa không phản đối. Nhạc
cất lên chơi vơi, lãng đãng trong không khí tĩnh mịch và quạnh hiu, chạy
lan dài trên mặt nước và tan trong cơn gió lùa đồng cỏ xanh cao ngút ngàn.
Sống ở vùng đèo heo hút gió này cho tới hôm nay anh mới tìm ra nhiều
điều lý thú. Ngồi nhìn cảnh vật hoang sơ, tiêu điều, uống trà và nghe nhạc
anh mới nghiệm ra sự hòa hợp của âm nhạc và cảnh vật. Nó dễ làm cho anh
mơ mộng. Nó đem lại chút an bình trong tâm hồn. Tiếng hát của người ca sĩ
mà anh không nhớ tên cất lên lãng đãng, mơ hồ, bập bùng trong trí não.

- Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng
Mắt xanh lả bóng dừa hoang dại
Âu yếm nhìn tôi không nói năng

Ta gặp nhau yêu chẳng hạn kỳ
Mây ngàn gió núi đọng trên mi
Áo bay mở khép niềm tâm sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.