NHƯ HẠNH - Trang 200

dáng.
Anh không mời Hạnh ở lại đồn à ?
Đạm lúng túng khi bị cô bạn gái hỏi một câu khó trả lời. Hạnh cười thầm
khi thấy ông lính chiến đánh giặc lì lợm lại tỏ vẻ bối rối, rụt rè và nhút nhát
khi bị mình hỏi một câu bất ngờ. Dường như khi thực sự thương yêu người
ta trở thành nhút nhát và bối rối.
Ở trong đồn nguy hiểm lắm…
Đạm chống chế bằng một câu nói yếu xìu. Hạnh nhìn thẳng vào mặt Đạm.
Mấy bà vợ lính ở được thời Hạnh cũng ở được. Đào đó… Ở cả năm rồi có
sao đâu…
Đạm cười gượng. Cuối cùng anh lên tiếng.
Hạnh muốn ở lại à ?
Muốn với một điều kiện… Mình coi nhau như bạn. Hạnh mến anh nhưng…
Đạm gật đầu tỏ ý hiểu cô bạn gái của mình muốn ám chỉ điều gì. Đốt điếu
thuốc anh cười cười.
Hạnh đừng có lo. Hơn hai năm nay anh tu nên tu thêm thời gian nữa cũng
không chết đâu…
Hạnh cười hăng hắc vì câu nói tếu của Đạm. Nắm tay anh nàng thỏ thẻ.
Hạnh tin anh bởi vậy mới chịu cho anh làm quen…
Chịu cho anh làm quen. Chứ không phải Hạnh làm quen anh trước à…
Đạm nheo mắt nói đùa khiến cho Hạnh bật cười. Tiếng cười hạnh phúc của
nàng tan loãng trong bóng tối tới vội của một ngày cuối tháng mười.
Đạm và ông Sánh, ba của Hạnh đứng bên nhau trên con lộ đất cách đồn
chừng vài chục thước.
Cám ơn bác đã…
Đạm ngập ngừng. Hiểu ý của anh ông Sánh vỗ vai anh cười nói lớn.
Có gì đâu. Tui thương con Hạnh. Nó đã lỡ làng một lần rồi mà bây giờ lại
có cháu thương nó thời tui mừng lắm. Cháu không chê nó đã có một đời
chồng…
Dạ… Cháu đi lính nghèo khổ…
Ông Sánh ngắt lời Đạm liền.
Tôi đâu có đòi hỏi cháu giàu sang tiền rừng bạc biển gì đâu. Thương yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.