NHƯ HẠNH - Trang 45

mục người hết.
Đạm bật lên tiếng cười vui vẻ khi nghe cấp chỉ huy nói.
Anh Ba tới rồi.
Theo sự phân chia thời An sẽ theo trung đội 1 của Xinh trở về đồn để sửa
soạn đi phép, còn Đạm ở lại chỉ huy trung đội 3 tiếp tục giữ an ninh cho
con lộ. Nhìn thấy Phát đi tới gần An cười nói lớn.
Tôi giao con lộ lại cho hai ông. Nhớ đặt các toán kích ban đêm.
Gật đầu Ba Phát cười nói với An.
Thiếu úy đừng có lo. Về Sài Gòn ông ráng ăn nhậu cho đã đời đi.
Xinh cười chêm vào.
Lần này thiếu úy nhớ đem xuống tấm hình cô bồ của thiếu úy nghe. Tụi này
muốn thấy hình của cô ta.
Tôi sẽ nhớ lời anh dặn. Thôi mình đi.
Thấy dây giày của mình bị sút ra Đạm khom người xuống để cột lại. Cắc...
Bùm... Âm thanh nổi lên đột ngột. Đứng bên cạnh Ba Phát nghe đạn rít bên
tai mình. Hoảng hồn anh hụp đầu tránh. Vừa ngước lên thấy An ngã lăn ra
đất anh la lớn.
Thiếu úy... Thiếu úy bị rồi.
Đạm đứt bật dậy. Anh đứng chết trân khi thấy An nằm dài trên đất. Nơi
ngực trái của vị đại đội trưởng có lỗ tròn vo và máu theo lỗ tròn đó phun ra
ướt đỏ cả chiếc áo bà ba đen.
Thiếu úy... Thiếu úy.
Đạm lạc giọng. An mở mắt. Da mặt tái xanh lấm tấm chút máu đỏ tươi, anh
mỉm cười trong lúc hai giọt nước mắt từ từ ứa ra. Nước mắt và nước mưa
hòa với máu chảy thành dòng đỏ tươi lan từ từ trên mặt đất đen lầy lội.
Đạm nâng đầu cấp chỉ huy lên. Không còn gì để nói, để khóc, để nhắn nhủ,
ngoài cái chết sẽ tới trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi. Đôi mắt tinh anh
không còn nữa. Thiếu úy An, trưởng đồn Cái Đôi rướn người lên một chút
rồi là im lặng mênh mông.
Ba Phát nghiến răng trèo trẹo. Cái chết của An khiến cho anh nổi điên.
Mẹ... Tao mà để cho thằng du kích chó đẻ này sống là tao không dám nhìn
mặt ông thầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.