NHƯ HẠNH - Trang 84

Anh còn giữ à?
Còn... Mười một tháng ở Đồng Đế nó là niềm an ủi của anh...
Đào ứa nước mắt. Nàng biết Đạm cũng khóc như mình vì giọng nói nghẹn
ngào của anh.
Em vẫn chờ anh dù anh không viết thư... Dù anh không tới thăm...
Anh xin lỗi Đào. Anh muốn quên...
Anh muốn em quên hay là anh muốn quên em...
Hạnh vặn nhưng Đạm im lặng không trả lời. Thật lâu anh mới chuyển sang
chuyện khác bằng câu hỏi.
Em và Trương quen nhau trong trường hợp nào?
Em có nhỏ bạn cùng lớp. Bồ của nó cùng khóa Thủ Đức với anh Trương.
Nhân dịp gắn alpha nó rủ em đi chơi và bồ của nó giới thiệu Trương với
em... Hai đứa quen nhau rồi cưới nhau sau khi Trương mãn khóa...
Đạm lại im lặng. Bị ngăn cách bằng bức vách lá cho nên Đào không thấy
được nét băn khoăn và ngần ngại của anh. Cuối cùng một câu hỏi được bật
ra.
Em có yêu Trương?
Hỏi xong Đạm mới cảm thấy hối hận. Đáng lẽ anh không nên hỏi câu đó.
Em không biết... Có thể có, có thể không...
Đào ngừng lại. Đạm cũng im lặng không hỏi thêm. Giọng nói của Đào
vang lên từ từ và chậm chạp như không buồn không vui.
Nếu em có yêu Trương thời chắc không nhiều lắm...
Đào nghe có tiếng thở dài vang lên bên kia vách.
Nhưng chắc cũng đủ để cho em nhận lời làm vợ Trương...
Anh có thể nói như vậy... Anh uống thêm cà phê?
Thôi... Một ly cũng đủ để thức trắng đêm rồi...
Ngừng lại dường như để hút thuốc rồi sau đó Đạm lại tiếp.
Ly cà phê đầu tiên và cuối cùng của Đào đã làm anh thức suốt đời rồi...
Đạm nghĩ là Đào sẽ cười khi nghe mình nói song nàng lại im lặng.
Em không có điều gì buồn khổ hay hối hận khi lấy Trương. Ảnh thương
em. Ảnh là một người chồng tốt...
Anh biết... Trương sẽ trở thành một cấp chỉ huy tài giỏi. Trương sẽ thay thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.