NHƯ HẠNH - Trang 92

tung công sự phòng thủ.
Ông thầy...
Thắng lên tiếng. Đạm mỉm cười như sẵn sàng để nghe người trung đội
trưởng nói.
Tôi thấy mình nên dựng một cây cột cờ cao ngay chính giữa đồn...
Đạm gật gù hiểu ý của Thắng. Dựng một cây cột cờ cao, treo lá cờ vàng ba
sọc đỏ ngay giữa ngôi đồn là một thách đố đối với mặt trận. Lá cờ vàng ba
sọc đỏ, biểu tượng cho chính nghĩa của quốc gia, cho tự do và dân chủ, là
một ngạo nghễ của những người như anh và lính trong đồn đối với cộng
sản.
Anh Thắng nói có lý lắm... Tôi giao chuyện đó cho anh. Dựng cột cờ thật
lớn, thật cao và treo lá cờ vàng ba sọc đỏ của mình lên cho họ thấy...
Tợp hớp rượu Xinh cười hà hà như khoái chí.
Tụi nó tức điên lên khi thấy mình treo cờ...
Phát nói với vẻ nghiêm trọng.
Nó sẽ pháo mình đều đều nghe ông thầy...
Đạm gật đầu trầm ngâm như suy nghĩ. Đào rụt rè lên tiếng.
Anh Đạm... Đào có ý kiến...
Đạm quay nhìn Đào với vẻ dò hỏi. Ngay cả Trương cũng vậy. Anh không
hiểu tại sao vợ của mình lại xen vào câu chuyện của mấy ông lính.
Đào có ý kiến gì cứ nói ra...
Liếc nhanh mọi người nàng tươi cười nói với Đạm.
Nếu các anh muốn dừng cột cờ cao và treo lá cờ lớn thời mình phải làm lễ
chào cờ mỗi buổi sáng thứ hai... Như vậy mới oai...
Thắng vỗ tay hoan hô như khoái chí vì có người ủng hộ ý kiến của mình.
Còn Trương tủm tỉm cười trong lúc Xinh cười hà hà.
Cô Hạnh có ý kiến hay. Tuy nhiên...
Xinh ấp úng rồi lát sau mới gượng cười.
Tụi này đâu có thuộc quốc ca. Lính ở đây dốt đặc...
Anh Xinh đừng lo. Tôi sẽ dạy cho mọi người hát. Gì chứ hát quốc ca dễ
lắm. Mình có hát trật cũng hổng có ai cười đâu mà sợ...
Vừa nói, vừa cười Đào vừa nhìn Đạm và thấy anh cũng đang nhìn mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.