NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 100

ban trưa. Vốn là đứa chỉ giỏi tưởng tượng những thứ vớ vẩn, nhưng lần
này, tôi cảm nhận rõ, thực sự có ai đó đi sau lưng mình. Tôi đi chậm, người
đó đi chậm. Tôi rảo bước nhanh hơn thì người đó cũng đi nhanh hơn. Ngay
khi tôi định co giò bỏ chạy thì nghe một tiếng hét ở đằng sau và tiếng bước
chân chạy ngược lại, càng lúc càng xa dần.

Tôi ngẩn ra chẳng hiểu chuyện gì thì cậu ấy xuất hiện. Chàng trai ở

cây cầu tuột màu đỏ đứng ngay trước đứng ngay trước mặt tôi vài bước, tay
vẫn cho vào áo khoác hoodie màu xám tro, như đã đợi tôi ở đó. Không còn
trùm mũ che đầu nữa nên tôi nhìn rõ được những đường nét xương và đôi
mắt màu nâu của cậu ấy. Cậu ấy vẫy tay kêu tôi lại gần. Chẳng hiểu sao, dù
chẳng biết cậu ta là ai, tôi vẫn cảm thấy yên tâm kỳ lạ nên bình thản bước
đến.

- Bạn này, con gái sao đi vào công viên một mình lúc tối thế? Nguy

hiểm lắm đó. Nhỡ may gặp cướp hoặc xin đểu thì phải làm thế nào?

- Nhà mình bên kia công viên nên mình định đi đường tắt đó mà.

- Băng qua kia là tới phải không? Để tôi đi cùng nhé?

Thế là cậu ấy đưa tôi băng qua hàng cây, đến chỗ có đèn đường sáng

sủa và an toàn. Tôi chỉ cần sang đường là về đến nhà. Cậu ấy quay ngược
lại và bỏ đi. Có lẽ nhà cậu ấy ở bên kia công viên. Tôi nói vội vàng.

- Cậu cũng về nhà đi nhé, trộm cướp và xin đểu cũng không có tha cho

con trai đâu.

Cậu ta không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy vài cái như muốn nói

tạm biệt. Tôi chỉ kịp hỏi tên cậu ấy, và nghe đáp lại một từ ngắn gọn, không
to lắm, nhưng dường như vang rất xa: "Quang".

Hôm sau, tôi ghé công viên vào tầm chiều, khi trời còn sáng, và vẫn

thấy Quang ngồi trên chiếc cầu tuột màu đỏ, ngửa mặt ngắm bầu trời. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.