NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 101

cất tiếng chào. Cậu ấy quay đầu lại, và mỉm cười. Khác hẳn vẻ lạnh lùng
trước đó, nụ cười này dịu dàng như mùa thu làm tôi bất giác cũng mỉm cười
theo. Từ đó, chúng tôi trở thành bạn. Mỗi chiều tan học về sớm, tôi sẽ ghé
qua đó một chút. Có lúc, cậu ấy nhẹ nhàng trượt xuống khỏi chiếc cầu tuột;
có lúc, tôi trèo lên ngồi cùng. Chúng tôi chỉ nói những câu chuyện không
đầu không cuối, và ngắm bầu trời. Buổi tối, nếu tôi đi đâu về hơi muộn một
chút, cậu ấy sẽ đợi để đi cùng tôi.

Khi ấy, tôi chẳng biết, người bạn mới quen của mình là một người

khác biệt. Thật sự rất khác biệt.

***

Tôi chưa bao giờ nắm tay Quang. Vì chẳng có lý do gì để làm thế. Dù

những lúc ở bên cậu ấy rất vui, những khi có cậu ấy đưa về, tôi rất an tâm.
Nhưng chỉ vậy thôi. Chẳng có cảm xúc rõ ràng nào để có thể dễ dàng gọi
tên.

Lần đầu tôi nắm tay Quang là khi cả hai tuột xuống cây cầu tuột màu

đỏ để về nhà. Cậu ấy trượt xuống trước. Tôi trượt xuống sau. Nhưng chẳng
hiểu sao lúc đứng dậy, tôi lại lọng choạng nên vội nắm lấy tay cậu ấy để giữ
thăng bằng. Những ngón tay của tôi xuyên qua bàn tay cậu ấy. Và tôi ngã.
Tôi ngồi yên bất động trên nền đất một lúc, không tin vào những gì vừa
diễn ra. Cảm giác lạnh buốt vẫn còn đọng lại trên những ngón tay. Chợt
nhớ ra, Quang luốn giữ một khoảng cách an toàn để nếu có vô tình, tôi
cũng không chạm vào cậu ấy được. Và như thế, bí mật của cậu ấy sẽ được
giữ kín.

Quang không kéo tôi đứng dậy, mà nếu muốn, cậu ấy cũng không thể.

Cậu nhìn tôi bẳng đôi mắt buồn mênh mang đến nỗi nếu cìn nhìn nữa, tôi sẽ
rơi sâu vào đó mất. Nên rôi tránh nhìn, và tự đứng dậy.

Mãi một lúc, tôi mới hỏi, dù gần như đã đoán được câu trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.