NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 102

- Quang, cậu là gì?

- Tớ là một người không còn sống nữa.

- Cậu là ma à?

- Ừ.

Chúng tôi không nói lời nào trong suốt quãng đường băng qua hàng

cây để về nhà. Khi đến bên kia đường, tôi mới nói, dù giọng hơi run.

- Mai tớ lại đến nhé?

Quang ngạc nhiên.

- Cậu không sợ à?

Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ và trả lời rất thành thật.

- Tớ rất sợ xem phim kinh dị. Khi nãy tớ cũng sợ. Nhưng nãy giờ tớ

đã suy nghĩ, và thấy trước đây hay bây giờ cậu vẫn là ma. Trước đây mọi
thứ ổn thì tại sao bây giờ lại không? Thế là tớ không cảm thấy sợ nữa. Chỉ
vậy thôi.

Quang hé môi cười. Những tia nắng cuối cũng đã tắt trên những tán

cây nhưng có cảm giác nắng vẫn còn đọng lại ở xung quanh nụ cười ấy. Tôi
vẫy tay chào tạm biệt.

Đôi khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng nếu như không có cái nắm tay ấy thì

mọi thứ giữa chúng tôi sẽ chẳng khác đi sau đó. Nếu như thời gian quay
ngược và được lựa chọn lại, tôi có chọn nắm tay cậu ấy không? Và rồi tự
cảm thấy buồn mênh mang khi nhận ra mình sẽ vẫn chọn như thế, dù cho
chọn lại bao nhiêu lần.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.