NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 105

- Cậu không định về lại công viên à?

Vì Quang im lặng nên tôi tưởng cậu ấy đã về rồi. Nhưng khi quay đầu

nhìn lại, cậu ấy vẫn ngồi ở đó.

- Tớ không biết mình đã ở công viên đó bao lâu rồi, có lẽ là lâu lắm,

nhưng tớ vẫn thấy ổn. Đến khi được đi ra bên ngoài, được đọc những gì
mình muốn đọc và nghe những giai điệu này, tớ mới thấy quãng thời gian
đó thật buồn tẻ và cô đơn làm sao.

Tôi chẳng biết phải nói gì. Nhưng Quang đã lấy lại giọng tươi tỉnh và

bảo.

- Tớ về đây. Nhưng cậu không đóng cửa sổ à?

- Từ nhỏ tớ đã luôn thích để cửa mở như thế, trừ những ngày mưa. Vì

tớ luôn nghĩ một ngày nào đó, Peter Pan sẽ xuất hiện và đưa tớ tham gia
vào một cuộc phiêu lưu.

- Giá mà tớ là một con ma nhiều tài phép, tớ sẽ thử làm cậu bay, như

Peter Pan. Cậu sẽ có một cuộc phiêu lưu.

Cậu ấy vẫy tay chào tạm biệt, nhảy xuống cửa sổ và biến mất. Tôi

đứng ở đó nhìn về phía công viên một lúc. Tôi định nói với cậu rằng tôi
không cần Peter Pan để có một chuyến phiêu lưu. Gặp một hồn ma ở công
viên gần nhà và kết bạn với cậu ta, đối với tôi đã là một cuộc phiêu lưu rồi.
Mấy ai được trải nghiệm những điều như vậy chứ. Tôi ngáp một cái thật
dài nữa và leo lên giường, đắp chăn ngang mũi rồi nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ.

Nhưng tôi cũng quên mất rằng một cuộc phiêu lưu dù thú vị và hay ho

đến đâu cũng phải kết thúc.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.