NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 107

- Nếu tớ không còn ở đây, cậu có buồn không?

- Chẳng biết đã nghĩ gì, tôi nghiêng đầu, nhắm mắt, đặt môi mình lên

môi cậu, như một cái chạm khẽ. Môi cậu như một màn sương mùa đông
lạnh buốt tan đi trên môi tôi.

Những cảm xúc mơ hồ trước đó đã được gọi thành tên. May mắn vừa

kịp lúc, tôi nghĩ vậy.

Khi tôi mở mắt, Quang đã biến mất. Có lẽ cậu ấy đã bay đi cùng gió,

biến mất vào nắng, hoặc đi qua một cánh cổng vàng rực sáng. Dù thế nào,
đó cũng là một hành trình buộc phải đi để có một khởi đầu mới. Chỉ còn tôi
ở lại.

Tôi biết trong những ngày sắp tới của mình, sẽ có nhiều ngày tôi nhớ

đến chàng trai đã đột ngột xuất hiện bên cạnh chiếc cầu tuột màu đỏ. Sẽ có
những ngày tôi leo lên chiếc cầu tuột ấy ngắm mây trôi, một mình, và nỗi
nhớ càng mênh mang hơn. Nhưng tôi cũng biết, mình sẽ đi tiếp trên hành
trình của riêng mình. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu. Và cũng sẽ in sâu vào
ký ức cảm giác về nụ hôn đầu như một bông hoa tuyết chạm khẽ trên môi.
Mong manh. Dịu dàng. Và lạnh như mùa đông vừa rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.