NHƯ MÙA ĐÔNG RƠI XUỐNG - Trang 109

hai cái tai, và hai thanh như dùi trống nhỏ ở bên trên. Nhìn vào vết tích
hoen gỉ của nó, tôi đoán nó siêu cũ rồi, vậy nên thật ngạc nhiên khi kim
phút, kim giây vẫn đều đặn di chuyển để chứng tỏ "tui còn ngon lành lắm".
Xoay chiếc đồng hồ trong tay ngắm nghía thêm một lúc, tôi nhận thấy ở
dưới đáy của nó có một dòng chữ khắc tay mạ vàng lấp lánh đến mức gần
như tỏa ra ánh sáng. "Hãy đặt giờ và phép màu sẽ đến". Tôi bật cười. Hiểu
rồi, "đặt giờ", chắc chắn là báo thức và "phép màu", hẳn là không dậy
muộn. Có thế mà cũng màu mè gớm.

Tôi đặt nó lên bàn học, đoán là một vật dụng cũ của ba vì ông có một

rương những đồ dùng cũ cất ở gác xép. Có thể tôi đã lục lọi ở đó, và mang
nó lên đây vào một hôm nào đó rồi quên bẵng đi.

Tối đó, trước khi đi ngủ, tôi nảy ra ý định dùng thử chiếc đồng hồ đồ

cổ thay cho chuông điện thoại di động như mọi hôm. Tôi vặn kim báo thức
đến sáu giờ, và gạt cái nút nhỏ sang ô "Vận hành". Sáng mai, tôi cần "phép
màu" để đến trường đúng giờ. Phải dậy sớm vào thứ Hai cho kịp giờ chào
cờ sau một ngày chủ nhật được ngủ nướng thật đúng là ác mộng.

***

Reggggggg.

Âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức đủ to để đánh thức cả một tòa

nhà. Nó làm tôi tỉnh dậy ngay lập tức. Và không mất bao nhiêu thời gian để
tôi nhận ra rằng, mình đang ở một nơi không phải phòng mình. Căn phòng
bày không có những ngôi sao dạ quang dán trên tường cạnh mấy tấm poster
Yoo Chun, tủ manga biến mất. Và nằm bên cạnh tôi là một đứa con gái
khác đang cau mày vì phải thức dậy. Lạ lùng là có vẻ như đối với cô bạn thì
tiếng chuông báo thức cũng không to lắm.

- Sao hôm nay mày đặt chuông sớm thế? Chiều nay mới có tiết Triết

cơ mà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.